Chương 22: Theo đuổi người từ nghìn dặm xa xôi

Tất nhiên anh sẽ không vì chuyện này mà tước đoạt quyền lợi theo đuổi sự tự do của bản thân, yêu cầu trong quyển vở của anh rất cao, anh không cảm thấy Mạnh Du Già có thể làm được… cho nên anh chỉ thả cái rắm chó, lừa người ta mà thôi.

Diệp Mộng Thanh cất thiết bị đầu cuối đi, anh thở dài một hơi, nghĩ bụng chắc là phải ra ngoài dọn dẹp chút đồ dùng hằng ngày. Bây giờ anh ở ký túc xá riêng, coi như thiết bị tiện nghi đầy đủ, nhưng không tránh khỏi có một số thiếu sót, hơn nữa nhiệm vụ nghiên cứu khoa học gần đây rất nặng nề, anh mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần. Diệp Mộng Thanh kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, anh ra ngoài đi dạo, ngắm cảnh ở đây.

Nơi anh sống hiện tại và chỗ trước kia anh ở hoàn toàn khác nhau. Ở chỗ cũ, có rất nhiều tòa nhà cao tầng, bầu không khí thành thị, còn ở đây vẫn giữ được phong cách nông thôn làng quê, đây là một thành phố nông nghiệp và du lịch, ở nơi xa xôi nên phù hợp cho việc nghiên cứu. Diệp Mộng Thanh mặc áo blouse trắng, anh quẹt thẻ rồi rời khỏi căn cứ, vừa bước ra là đã gặp được một cánh đồng lúa mì vàng óng. Khi gió mùa hè ập đến, lúa mì vàng khẽ đung đưa. Trên chiếc xe bò kéo đỗ ở trước cánh đồng lúa, có một thiếu niên với nước da rám nắng đội mũ rơm, vừa nhìn thấy Diệp Mộng Thanh, hai mắt hắn sáng lên, mỉm cười hưng phấn kêu to:

“Thanh Thanh!”

“…” Diệp Mộng Thanh kinh ngạc, anh không thể tin được, “Sao cậu lại tới đây?”

“Tôi được nghỉ hè, cũng hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà Thanh Thanh ghi trên quyển vở!” Mạnh Du Già cẩn thận lấy bài thi ra, điểm 100 chói mắt thật to hiện rõ trên bài thi.

Diệp Mộng Thanh nhìn bài thi, anh không biết phải nói gì, tưởng anh không nhìn ra à? Chữ số 0 ở sau cùng không giống hai chữ số phía trước!

“He he he!” Mạnh Du Già cất bài thi vào rồi nói, “Nếu tôi đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên rồi, tôi muốn một phần thưởng cũng không quá đáng đúng chứ?” Mạnh Du Già mỉm cười, nhân lúc Diệp Mộng Thanh không chú ý, hắn nhanh chóng hôn lên gò má anh rồi cấp tốc rút về.

“…” Rõ ràng là Diệp Mộng Thanh còn chưa hoàn hồn, nụ hôn trên gò má vừa mềm vừa nóng, còn chứa pheromone chỉ thuộc về Alpha.

“Cậu…” Diệp Mộng Thanh nhìn lướt qua Mạnh Du Già ngồi trên xe bò, “Chuyện này không tính, tôi phải kiểm tra ngay tại đây, cậu vượt qua thì mới tính.”

Kiểm tra ngay tại đây? Mạnh Du Già chột dạ sờ sờ bài thi.

“Nếu cậu không muốn thì tôi đi.” Diệp Mộng Thanh quay người, có vẻ là định quay về căn cứ.

Chết tiệt! Kiểm tra thì kiểm tra!

Cái căn cứ quỷ quái kia, Mạnh Du Già nghĩ hết mọi cách mà vẫn không vào được. Hắn vội vàng túm Diệp Mộng Thanh lại, gật đầu đồng ý. Hắn đã tới đây từ lâu rồi, ngày nào cũng thử lén chạy vào căn cứ nhưng không thành công, cùng đường, hắn bèn mua kính viễn vọng, xem có thể thấy được Thanh Thanh hay không. Ai ngờ hắn bị cảnh sát phát hiện, bắt vào tạm giam trong đồn cảnh sát với lý do là rình mò bí mật quốc gia, nói ra ức sắp khóc đến nơi.

Sau khi Mạnh Du Già đồng ý, Diệp Mộng Thanh bèn dẫn hắn tới siêu thị mua vật dụng hằng ngày trước, sau đó thuê một phòng trong khách sạn du lịch bản địa.

Thuê, thuê phòng khách sạn ư?

Mặt Mạnh Du Già đỏ bừng, hắn còn chưa chuẩn bị xong!

Hắn ôm lòng mong chờ đi vào phòng, Diệp Mộng Thanh lấy bài thi ra, bình tĩnh nói, “Trước tiên thi viết đã, đạt rồi thì mới đến thi vấn đáp.”

“…”

Mạnh Du Già nhìn câu hỏi trên bài thi, hắn hít khí lạnh, cười cười xấu hổ nói, “Thanh Thanh cứ cho thi vấn đáp trước đi, cái bài thi này…” hắn không muốn làm thêm lần nào nữa!

“Cậu chắc chưa?” Diệp Mộng Thanh nhíu mày

“Chắc!” Mạnh Du Già siết nắm tay, gật đầu.

“Thế thì cậu cởϊ qυầи áo ra.” Diệp Mộng Thanh lấy một sợi dây thắt lưng trong balo ra, buộc vào người Mạnh Du Già.

“Thanh Thanh, cậu làm gì thế?” Mạnh Du Già nhớ tới cái lần bị đè lên sofa mà cᏂị©Ꮒ, lòng hắn hoảng sợ, hắn thật sự thích Diệp Mộng Thanh nhưng không chấp nhận được chuyện bị Diệp Mộng Thanh đè. Dẫu có thế nào thì hắn cũng là Alpha, nếu người kia không phải là Thanh Thanh, dám làm chuyện như vậy với hắn là hắn đã gϊếŧ chết từ lâu.

Hai mắt Mạnh Du Già tối sầm, nhớ tới hai lần bị cưỡиɠ ɖâʍ lúc trước, hắn đã phái người điều tra nhưng tạm thời không điều tra được gì.

“Sao vậy? Cậu không muốn à?” Diệp Mộng Thanh nhẹ nhàng mỉm cười rồi nói, “Trước khi đi, tôi quên nói, tôi sẽ không bao giờ nằm dưới. Nếu cậu thật sự muốn hẹn hò với tôi thì chỉ có thể rửa mông, ngoan ngoãn chịu bị tôi cᏂị©Ꮒ, dẹp suy nghĩ xấu xa đó đi.”

“Tất nhiên, nếu cậu không muốn thì cũng được, tôi vô cùng hy vọng cậu có thể tránh xa tôi xa, càng xa càng tốt!” Nhất là Mạnh Du Già đem theo đống tin nhắn thoại dơ bẩn, kinh tởm kia cút đi càng xa càng tốt!