– Mẫu thân, nữ nhi càng nghĩ, càng thấy hôn sự này không thể hủy được, chẳng những không thể không hủy, chúng ta còn phải đối xử với biểu ca tốt hơn.
Nghĩ đến hắn lê tấm thân thương tích lại viết thư từ hôn vì cô, nghĩ đến lúc này Sở Bạch mặc dù có khuynh hướng hắc hóa, nhưng vẫn chưa hoàn toàn, hẳn là vẫn còn cứu vãn được, cô vừa mới xé thư từ hôn, giờ Từ thị đột nhiên đi bắt hắn viết lại, hắn chẳng phải sẽ cho rằng cô đang đóng kịch hay sao? Không được không được, cô mới tranh thủ được mười phần trăm thiện cảm thôi, Từ thị lại giày vò hắn thế, thì rớt thẳng xuống số âm cũng nên.
– Con nói gì? Chẳng phải con thích Tam hoàng tử à, mới la lối đòi phải từ hôn với Sở Bạch, sao đột nhiên lại không muốn từ hôn nữa rồi?- Từ thị nhíu mày, khó tin nhìn con gái.
– Mẫu thân, nữ nhi được một lần kỳ ngộ như thế, đã thông suốt được rất nhiều chuyện, Hoàng gia không phải người nào cũng vào được, cung đình u tịch, Hoàng gia vô tình, tỷ tỷ được sủng ái như thế còn vậy, Tam hoàng tử lại chán ghét Linh nhi, Linh nhi nghĩ kỹ rồi, biểu ca mặc dù nghèo khó, nhưng cũng không phải không có gì, huống hồ dù sao cũng là Thái hậu ban hôn, Linh nhi vì từ hôn mà khiến cả kinh thành ồn ào, người người thành Kính Dương này đều xem Linh nhi như trò cười, Thái hậu nương nương vô cùng tức giận, mặc dù có tỷ tỷ đứng trước mặt hoàng thượng cầu tình cho con, nhưng Thái hậu nương nương lại ghi nhớ món nợ này.
Trong truyện viết rằng Tam hoàng tử Lý Đản phóng khoáng cởi mở, là nhân vật kinh trần tuyệt diễm, một trong những thần dân dưới váy của nữ chính Cố Nguyễn, trước khi gặp gỡ Cố Nguyễn, đối với quý nữ trong thành xem như điềm đạm, lại tuyệt nhiên không thích mỗi Tô Uyển Linh, cảm thấy cô có hôn ước rồi còn tơ tưởng đến hắn chính là không giữ phụ đạo, là không tôn trọng hắn.
Nguyên thân Tô Uyển Linh này cảm thấy Lý Đản ghét cô như thế, là bởi vì cô có hôn ước với Sở Bạch, cho nên sống chết muốn từ hôn với Sở Bạch, tưởng hủy hôn thì Lý Đản sẽ thích cô, cô làm sao biết được Lý Đản không thích cô không phải bởi vì cô có hôn ước, mà bởi vì cảm thấy cô khiếm khuyết phụ đạo.
Từ thị nghe vậy liền sững sờ, nếu lời cô nói là thật, vậy hôn sự này quả thật không thể hủy được.
Thái hậu không con, đương kim Thánh thượng là hoàng tử do bà nhận làm con thừa tự, tuy rằng không ruột thịt, nhưng cũng cung kính.
Cả đời Thái hậu nương nương nhận hết sủng ái của Tiên hoàng, lúc trước vì lập bà làm hậu, Tiên hoàng dùng cái chết bức bách, Thái hoàng Thái hậu không thể không thỏa hiệp, dù là dưới gối không con, cũng chưa từng nghĩ sẽ phế hậu, lấy hoàng tử do cung nữ sinh ra để làm con của bà, chính là Nguyên Đức Đế hiện tại.
Nguyên Đức Đế hiếu thuận, không biết mẹ ruột, nên tôn bà làm Thái hậu, nhưng Thái hậu nương nương bừng bừng dã tâm, muốn Triệu thị phồn vinh không suy, huyết mạch trải dài khắp giang sơn nước Lê, bày kế làm đương kim Hoàng hậu Diệp thị không con, dựa vào đó ngang nhiên tuyển tú, đưa cháu gái nhà mẹ đẻ Triệu Tân Nguyệt chọn vào trong cung, từng bước trở thành Thần quý phi dưới một người trên vạn người, đồng thời hạ sinh nhị hoàng tử Lý Khiên.
Vì muốn nhị hoàng tử trở thành Thái tử, Thái hậu nương nương và Thần quý phi lén lút bồi dưỡng thế lực, Lại bộ Thượng thư phủ Tô gia, Trần Nam hầu Sở gia, Lễ bộ Triệu gia, Hình bộ Tôn gia, An quốc công phủ Phùng gia đều là đảng thế lực của Thái hậu, những năm gần đây họ đấu đá bè phái, loại bỏ đối lập, diệt trừ từng người có uy hϊếp đến phi tử và hoàng tử, đứng mũi chịu sào là Nguyên phi được sủng ái nhất.
Tô gia có được địa vị như hôm nay, chính là dựa vào cây đại thụ Thái hậu nương nương này mà lên như diều gặp gió, Thái hậu tình nguyện trọng dụng họ, cũng là vì chuyện lật đổ Nguyên phi, Tô gia bọn họ đương nhiên công đầu, những năm nay họ một mực để Thái hậu nương nương bày bố, sai đâu đánh đó, cho đến khi Uyển Khanh hạ sinh được Bát hoàng tử, vinh sủng ngày càng tăng, thì một hạt giống khác đang lặng lẽ nảy mầm.
Thái hậu rất tinh tường, nhưng Tô gia bây giờ đã sớm không phải Tô gia ngày xưa, Thục phi được sủng ái, có chỗ dựa là Hoàng đế, thêm nữa Hoàng hậu nương nương và Thái Hậu nương nương chất chứa oán hận đã sâu, đương nhiên mở cờ trong bụng, ngồi trên núi xem hổ đấu nhau, thỉnh thoảng chọc vào một gậy, cố ý gây rối, cho dù là Thái hậu cũng không thể tránh khỏi.
Hiện giờ Tô gia đang đắc ý, tưởng rằng có thể đấu lại Thái hậu, mà không biết rằng Thái hậu chỉ đang án binh bất động, đào hố chờ họ nhảy xuống.
Cả bàn cờ của Thái hậu nương nương, Sở Bạch là quân cờ trông có vẻ không quan trọng nhưng lại có thể kéo cả Tô phủ xuống địa ngục.
– Thôi, Linh nhi của chúng ta xinh đẹp như vậy, không lo không gả được, coi như không gả cho Tam hoàng tử, các con em nhà quý tộc trong kinh thành này chưa có hôn phối còn khối người, ngày khác gửi tin vào trong cung, nhờ đại tỷ con để ý chọn lựa giúp.
Khóe miệng Tô Linh giật giật, cô nào phải Tô Uyển Linh thật, cũng không muốn sống hết đời trong tiểu thuyết này, hiện tại, nguyên vọng lớn nhất của cô chính là ôm đùi Sở Bạch, chỉ có hắn hạnh phúc viên mãn, cô liền có thể thoát ra ngoài, cho nên tránh để phiền phức, hôn sự này tuyệt đối không thể hủy được, hôn ước giữa cô và Sở Bạch đúng lúc có thể trở thành kim bài bảo hiểm miễn gả hạng nhất.
– Mẫu thân, nữ nhi sẽ không từ hôn. Thực không dám giấu giếm, ban nãy biểu ca vừa viết giấy từ hôn, con đã xé rồi.
– Con…- Khóe môi Từ thị giật giật- Cử chỉ điên rồ thì thôi, tại sao lại xé, khó khăn lắm mới ép nó viết giấy từ hôn, vậy mà con lại xé. Nó có gì tốt, một đứa con hoang nghèo túng, có thể cho con được gì, con lại cứ khăng khăng muốn gả cho nó, con làm vậy là muốn chọc giận chết ta có đúng không.
Mặc dù hôn sự hiện tại không thể hủy, nhưng không có nghĩa là sau này không thể hủy. Giờ biết tính toán của Thái hậu nương nương rồi, cẩn thận mưu tính một chút là được, Nguyên phi có thể lật đổ Tô phủ, đồng thời cũng có thể lật đổ Thái hậu, đây chính là một chiêu đả thương địch thủ mười thì bản thân cũng tổn hại tám, ai cũng không dám dùng bậy, đây cũng là lý do Thái hậu nương nương anh minh một đời, bây giờ cũng tự nguyện hạ mình ẩn nhẫn, chờ đợi thời cơ.
– Mẫu thân, Linh nhi không muốn gả cho người khác- Cô không muốn gả cho bất cứ ai, cô chỉ muốn về nhà.
– Con… con…- Từ thị hiểu nhầm, tưởng rằng cô là quyết tâm gả cho Sở Bạch, chỉ vào mũi cô, tức giận đến hồi lâu không nói nên lời.
Lát sau, hung hăng vứt lại một câu:
– Người đâu, đưa Tam tiểu thư về viện, không cho phép tiểu thư ăn cơm, không cho phép bước chân ra ngoài, lúc nào tiểu thư tỉnh ngộ rồi thì mới thả tiểu thư ra ngoài.
Nói xong, giống như bị cơn giận công tâm, bảo nha hoàn dìu bà trở vào phòng nằm nghỉ.
Tô Linh bị nha hoàn bên người của Từ thị “hộ tống” về viện của mình, Xuân Vũ lúc này cũng đã trở về.
Không cho cô ra ngoài, nhưng không nói không cho cô gặp người khác, cô lập tức kêu Xuân Vũ đi gọi đệ đệ của mình đến.
Xuân Lục đến rất nhanh, một thân áo dài xanh, không cao, nhưng trông khá lanh lợi, cũng không giống hạng người gian trá hay dùng mánh lới, thấy cô liền lập tức quỳ xuống dập đầu hành đại lễ, Tô Linh không lập tức bảo hắn đứng lên.
– Kể từ hôm nay, ngươi đi theo hầu hạ bên cạnh biểu thiếu gia, nếu có gì khó xử, cứ việc nói với ta, nhưng hãy nhớ lấy một điều, không được thất lễ với biểu thiếu gia, mặc khác, chuyện của huynh ấy, mỗi ngày ngươi phải báo cáo toàn bộ với ta, nghe rõ chưa?
– Đã rõ- Xuân Lục cúi rạp người, thành thật đáp.
– Mấy ngày nay ta không thể ra ngoài, ngươi đi nói với biểu thiếu gia, đợi ta được tự do ta sẽ đến thăm huynh ấy ngay, nói huynh ấy phải lo dưỡng thương, còn có lời chính miệng huynh ấy nói, nhất định phải giữ lời- Tô Linh nghĩ đến, nếu Từ thị thấy thái độ cô kiên quyết không chịu từ hôn, đi ép buộc Sở Bạch cũng không chừng, nhưng với tính của Sở Bạch dường như chỉ ăn mềm không ăn cứng, không phải mẹ con Tô Uyển Linh chà đạp hắn suốt hai năm, thì hắn đã sớm đồng ý từ hôn rồi.
– Dạ.
Tô Linh lúc này mới yên tâm cho hắn đi, đến bữa tối, cô bảo Xuân Vũ đích thân đến nhà bếp giám sát cơm canh của Sở Bạch, trở về báo lại với cô. Người nhà bếp nghe lời cô không dám cắt xén cơm canh của Sở Bạch, một phần thịt gà xào măng, một phần dưa leo xào tỏi, vốn dĩ theo lệ công tử tiểu thư thứ xuất trong canh không được có thịt, nhưng Tam tiểu thư đích thân cho người đến giám sát, ma ma phòng bếp liền tự chủ trương dựa theo lời dặn của Tam tiểu thư đưa đến một phần canh sườn non bí đao.
Tô Linh nghe vậy rất hài lòng, cảm thấy ma ma phòng bếp rất biết làm việc, rất biết phải nịnh nọt người nào.