Con trai bị đưa vào địa ngục kiểu này, làm mẫu thân sao mà chịu nổi, ôm bạc đến cầu người, nhưng không đưa người ra được, đành trở về khóc lóc với lão thái thái, khóc lóc với Tô Hoài Viễn, Tô Hoài Viễn bị cấm túc bản thân còn khó giữ, Dương thị cho rằng đại bá không chịu ra tay tương trợ, khóc la om sòm nói nếu đại bá không giúp thì chỉ có thể cả nhà ôm nhau cùng chết, dù sao nhị phòng bà cũng chẳng còn gì để mất, vạch trần hết toàn bộ bí mật của Tô gia ra ngoài.
Bà chặn kiệu của Sở Bạch, nói bà sẽ đại nghĩa diệt thân, cáo trạng đại bá Tô Hoài Viên vu oan Nguyên phi thông da^ʍ, năm ấy vì Tô Hoài Viễn cầu thân Nguyên phi không thành nên ôm hận trong lòng, cho nên cố ý vu cáo hãm hại Nguyên phi nhân lúc hồi hương lén lút gặp gỡ tình lang.
Kể chuyện của bà sinh động như thật, năm đó vốn dĩ Hoàng đế rất yêu thương Nguyên phi, cũng vô cùng yêu thích Ngũ hoàng tử, nhưng chuyện này đã khiến cả nhà Nguyên phi mang họa diệt tộc, Ngũ hoàng tử cũng bị tru sát, đến cùng là bí mật hoàng thất, mặc dù ông có vài phần lo nghĩ và hối hận, nhưng dính đến bí mật hoàng thất và tôn nghiêm đế vương, Hoàng đế vốn muốn đích thân xử lý là được, lại hết lần này đến lần khác Cố hầu gia của Hộ quốc Hầu phủ dâng lên bức họa, bên trong vẽ một thiếu niên tuổi đời độ đôi mươi, trông lại giống Hoàng thượng thời niên thiếu y như đúc.
Bấy giờ, Hoàng đế hạ lệnh tra rõ vụ án của Nguyên phi, cuối cùng tra ra được manh mối, toàn bộ phủ Thượng thư bị xử trảm, liên lụy cửu tộc, nên gia tộc của Dương thị đương nhiên không thể thoát được.
Dương thị ngu xuẩn làm quân cờ cho kẻ khác mà không biết, ở ngoài nghe người khác thêm mắm dặm muối vài câu, trở về liền làm ầm ỹ lên, còn tin người ngoài nói cáo trạng sẽ có công, chỉ cần lập công thì có thể cứu con trai mình, nào biết được đây hoàn toàn là cạm bẫy do Sở Bạch thiết kế sẵn, chỉ chờ bà ta đến nhảy, loại vụ án tình tiết ngập trời này, chỉ cần có liên quan đến Tô phủ một chút thôi, thì không ai có thể thoát khỏi, do bà kiến thức hạn hẹp, mới có thể tin lời người ngoài.
Tô Linh vừa nghĩ đến kết cục của mình và phủ Thượng thư liền run lẩy bẩy.
– Tiểu thư, người mau ngồi dậy trang điểm đi, thái giám trong cung tới truyền chỉ vẫn còn đang đợi đó- Xuân Hi nhìn cô run rẩy, cho rằng cô sợ lạnh, mau mau lấy áo bông dày bên trong tủ ra nói- Tiểu thư, nếu người lạnh, thì mặc nhiều chút, thái giám truyền chỉ nói, nhất định phải đợi người ra mới tuyên chỉ, cả nhà đều đang quỳ gối trong sân chờ người, lão gia nói, người tỉnh lại rồi thì tự đến, chưa tỉnh có khiêng cũng phải khiêng đến đó.
Đây chính là không đi không được.
Xem ra có tránh cũng không tránh khỏi, đã ngăn không được sự thật Sở Boss hắc hóa, vậy chỉ đành tự cứu lấy mình, chỉ mong vẫn còn có đường cứu vãn.
Năm nay là năm gì vậy, chỉ e không qua nổi.
– Xuân Hi Xuân Vũ, mau trang điểm cho bổn tiểu thư.
Động tác của hai chị em Xuân Hi Xuân Vũ nhanh chóng trang điểm cho cô, một bộ váy liền gấm Tứ Xuyên màu xanh nhạt, khí chất thanh tân tươi mới nhưng không mất vẻ trang trọng, phối cùng lớp phấn trang điểm mỏng, chí ít nhìn qua cũng không quá ốm yếu, tay nghề Xuân Hi rất khéo, chỉ vài động tác, đã búi xong kiểu tóc lưu vân kế đoan trang nhã nhặn, trâm hoa điểm phỉ thúy, làm tăng thêm mấy phần thiếu nữ xinh xắn động lòng người.
Tô Linh được Xuân Hi Xuân Vũ dìu ra đại sảnh tiền viện, quả nhiên cả nhà đều quỳ chỉnh tề ở đó, Tô Hoài Viễn cũng có mặt, bên trái là Tô gia lão thái thái, bên phải là Từ thị, đằng sau là nhị phòng tam phòng cùng con cái họ, ai nấy đều cúi đầu quỳ ở đó, không dám nửa lời oán trách.
Dựa vào quyền thế hiện tại của Tô gia, bình thường thái giám tuyên chỉ nào dám bắt cả nhà quỳ khi người lãnh chỉ còn chưa tới, Tô Linh đưa mắt nhìn thái giám tuyên chỉ đứng giữa cửa Tô gia, tóc bạc da mồi, mắt xếch, giữa lông mày chứa mấy phần uy nghiêm, thái giám bình thường nào có loại khí thế này, tuổi tác như vậy lại có khí thế đấy, e rằng đây chính là Lưu công công già nhất hầu hạ bên cạnh Thái hậu nương nương.
Vị Lưu công công này cũng không phải người thường, lúc Thái hậu mới vào cung, ông đã đi theo Thái hậu, những năm nay mặc dù không công không tội, tuổi tác đã cao, Thái hậu cố tình để ông hưởng vinh sủng, nhận chức tổng quản thái giám của cung Thọ Xương, bình thường dạy dỗ các tiểu thái giám mới tới, mấy việc tuyên chỉ thế này nhiều vô kể, theo lý mà nói ông là đại thái giám chẳng cần phải làm, nhưng bây giờ ông lại đến phủ Thượng thư tuyên chỉ, còn vừa đến đã ra oai phủ đầu, chỉ e đã nhận được ý chỉ bề trên.
Thế nhưng theo lý cũng không nên, Thục phi hiện giờ trong cung là phi tử trẻ tuổi xinh đẹp nhất lại đang được sủng ái, Thái hậu mấy phen muốn chèn ép đều bị Hoàng đế ngăn cản, Thần quý phi chẳng qua chỉ phạt Thục phi chép kinh Phật mấy ngày, đã bị Hoàng thượng trách cứ, Thái hậu là người khôn khéo, sao lại không biết đạo lý tránh né công kích tính sổ về sau chứ.
Huống hồ trong truyện cô đã viết, Thái hậu mặc dù vô cùng kiêng kỵ và bất mãn với Tô gia dã tâm bừng bừng, nhưng không hề ra tay, chỉ là lúc Sở Bạch trả thù phủ Thượng thư, bà chỉ khoanh tay đứng nhìn, phủi sạch quan hệ, dù sao bà vẫn sợ Tô Hoài Viên bị ép đến đường cùng, trong chuyện của Nguyên phi thì Thái hậu và Tô Hoài Viễn, là châu chấu trên cùng sợi dây thừng, chế ngự lẫn nhau, ai cũng không dám tùy tiện động thủ.
Nhưng điệu bộ của hôm nay, Thái hậu rõ ràng cố tình khiến phủ Thượng thư khó xử đây mà!
Chẳng lẽ cô chỉ hôn mê ba ngày, đã xảy ra chuyện gì trong truyện không có mà cả cô cũng không biết?
– Dân nữ Tô Uyển Linh đến tiếp chỉ- Tô Linh đi tới bên cạnh Từ thị, đoan trang quỳ xuống nhận chỉ.
Thái giám truyền chỉ nhìn thiếu nữ nhẹ nhàng bước đến, y phục hoa lệ, xinh xắn nhu mì, quả thực có mấy phần phong vận của Thục phi, không hổ là mỹ nhân trong lời đồn đãi ở kinh thành, đáng tiếc, người đẹp như hoa, cuối cùng vẫn phải héo tàn.
– Tô Uyển Linh, ngươi thật to gan, khẩu dụ của Thái hậu nương nương, ngươi cũng dám ung dung đến trễ, vậy là không coi Thái hậu nương nương ra gì sao?- Ngữ điệu hoạn quan the thé chói tai, Lưu công công tuổi tác đã cao, trong giọng nói có thêm chút khàn khàn, đúng là rất khó nghe.
Tô Hoài Viễn cỡ nào thông minh, thấy người đến truyền chỉ là Lưu công công, liền biết Thái hậu cuối cùng cũng muốn ra tay rồi, chỉ là trong cung không truyền ra tin tức, Thái hậu đột nhiên khó dễ, khiến ông nhất thời không biết ứng phó thế nào, vội vàng cúi thấp đầu hơn:
– Lưu công công thứ tội, tiểu nữ bị thương ở thư viện, hôn mê đến nay, giờ mới tỉnh lại, mong Lưu công công thứ tội.
– Tạp gia thấy nàng ta có chủ tâm bất mãn với Thái hậu- Lưu công công với gương mặt chằng chịt nếp nhăn lạnh lùng cười- Đã hôn mê, tại sao hôn nay đúng lúc tỉnh lại, tỉnh lại rồi, tại sao không đến đây sớm, để tạp gia đứng đây chờ lâu thế này, ngươi có biết tạp gia đại diện cho Thái hậu, ngươi lãnh đạm như thế, chính là đang bất kính với Thái hậu. Tô Uyển Linh, ngươi có biết tội của ngươi chưa?
Đại bất kính, đây là tội danh không hề nhỏ, Thục phi rốt cục xảy ra chuyện gì, Thái hậu nương nương lại đến cửa gán cho Tô Uyển Linh tội danh lớn này, trời đang lạnh mà Tô Hoài Viễn kinh sợ đến đổ mồ hôi ướt sũng cả người.
Tam nữ nhi này ông hiểu, được Từ thị nuông chiều đến vô pháp vô thiên, điêu ngoa tùy tiện, làm xằng làm bậy, Thái hậu rõ ràng muốn mượn cớ để khó dễ Tô gia, nếu nó không hiểu tình hình, mở miệng chống đối, chẳng phải hợp ý Thái hậu rồi, thấy dáng vẻ bày mưu tính kế kia của Lưu công công, rõ ràng đang chờ Linh nhi lên tiếng chống đối, để hắn mượn cớ ra oai.
Tô Hoài Viễn nghiêng đầu trừng mắt Tô Uyển Linh, ý bảo cô thu liễm tính tình, nhưng nha đầu này cứ cúi thấp đầu không thèm nhìn ông một cái, gấp đến độ ông sốt cả ruột gan, sau đó lại nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của cô truyền đến.
– Dân nữ nào dám, dân nữ quả thật hôm nay vừa tỉnh lại, nghe nói có khẩu dụ của Thái hậu, liền muốn lập tức đến tiếp chỉ, thế nhưng không thể để mặt mũi lấm lem chưa rửa mà đến tiếp chỉ, vậy mới là bất kính với Thái hậu nương nương, chỉ là làm khó Lưu công công đợi lâu, công công khoan hồng độ lượng, đừng chấp nhặt với dân nữ.
Lưu công công ngẩn người, Tô Hoài Viễn càng kinh ngạc không nói nên lời, ngay cả lão thái thái cũng thở phào nhẹ nhõm.