Chương 2

Thiếu niên mặc quần ây, hai chân thon dài thẳng tắp để lộ ra một đoạn cổ chân.

Trì Hoài sửng sốt một lúc, nếu cô không đoán nhầm thì thiếu niên trước mặt chính là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết Thẩm Tự Ly.

Thẩm Tự Ly bị thiếu nữ trước mặt nhìn chằm chằm nên có chút mất tự nhiên. Ánh mắt của anh hơi lập lòe một chút, anh khom lưng nâng chiếc xe đạp màu xanh da trời lên. Mu bàn tay bởi vì nổi gân xanh mà hơi phồng lên, quần áo hơi kéo lên phía trước để lộ ra vòng eo rắn chắc của thiếu niên.

Thẩm Tự Ly thu lại đôi tay đang đặt trên chiếc xe đạp, trong đôi mắt đen nhánh chỉ có mỗi vẻ vắng lặng, không có chút cảm xúc nào.

Anh vừa xuống tầng liền nhìn thấy thiếu nữ thanh lệ* đang lấy xe đạp, xe của cô bị đè ở bên dưới. Thiếu nữ nhíu mi lại, tốn rất nhiều công sức mới có thể đỡ được một nửa chiếc xe.

* Thanh là màu xanh. Thanh Lệ ngụ ý khuôn mẫu rành rõ đường hoàng, chỉ người con gái gia giáo nghiêm trang

Thẩm Tự Ly có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn đi lên phía trước giúp đỡ.

Anh biết Trì Hoài không thích anh, thậm chí chán ghét anh nhưng anh vẫn nhịn không được muốn tiếp cận cô, dù chỉ gần cô hơn một chút cũng được.

Mẹ của Thẩm Tự Ly vốn dĩ là thiên kim nhà hào môn nhưng vì để được ở bên bố của anh, mẹ của Thẩm Tự Ly đã không để ý đến sự ngăn cản của người nhà thậm chí là đoạn tuyệt quan hệ với nhiều gia đình để kết hôn với bố của Thẩm Tự Ly.

Nhưng mà cuộc sống sinh hoạt sau hôn nhân hoàn toàn không tốt đẹp như tưởng tượng, mẹ Thẩm được nuông chiều từ bé, chưa từng trải qua cuộc sống nghèo khó. Mẹ Thẩm không tránh được việc cãi nhau với bố Thẩm vì những việc nhỏ. Cuối cùng hai người thật sự không chịu đựng được nữa mà li hôn.

Nếu không có vật chất đảm bảo thì dù tình yêu có đẹp đến đâu cũng sẽ rơi vào cảnh công dã tràng.

Thẩm Tự Ly phải sống một mình từ lúc rất nhỏ. Bố Thẩm mẹ Thẩm rất ít khi đến thăm anh, họ đều coi anh là lỗi lầm không thể xóa bỏ.

Thẩm Tự Ly cũng ngày càng u ám, không chủ động nói chuyện với người khác. Anh cũng vì vậy mà bị những bạn học khác xa lánh, không có ai muốn ngồi cùng bàn với anh, không có ai muốn ở chung nhóm với anh cả. Dù làm cái gì anh cũng chỉ có một mình.

Hồi tiểu học, khi giáo viên cho phân nhóm, anh vẫn luôn là người không được chào đón nhất. Anh chỉ có thể nhìn những bạn nhỏ thảo luận với nhau còn bản thân thì chẳng thể chen vào dù chỉ một câu. Mỗi khi anh muốn tham dự vào cuộc nói chuyện ấy, những bạn nhỏ khác đều sẽ yên lặng tránh ra.

Vì cái gì chứ? Bởi vì anh thường xuyên là người phá nhất trong lớp. Mỗi khi các bạn nhỏ khác thảo luận về trò chơi trên điện thoại anh lại chẳng biết họ đang nói gì cả.

Anh luôn là người thừa ra, anh là kẻ dư thừa không nên tồn tại.

Thế giới của nah ảm đạm không chút ánh sáng, nhưng mà đã từng có chiếc lông vũ màu trắng của một thiên sứ rơi xuống bóng tối của anh.

Bố Thẩm mẹ Thẩm không quan tâm đến gia đình cũ thế nên Thẩm Tự Ly chỉ có thể tự chăm sóc bản thân. Vào lúc anh bốn năm tuổi, anh đúng run rẩy trên băng ghế để phơi quần áo ngoài ban công, quần áo chưa được vắt khô nên rơi những bọt nước xuống mặt anh.

Lúc này có một quả bóng su xuất hiện bên cạnh Thẩm Tự Ly, nó rơi xuống đất, nẩy lên rồi lại rơi xuống.

Thẩm Tự Ly nhảy xuống từ băng ghế, anh nhặt quả bóng bao su lên, quả bóng được vẽ một con bướm xinh đẹp, sống động như thật lên trên.

Quả bóng cao su rất đẹp, đấy là cái anh vẫn luôn muốn có được.

“Này......”

Thẩm Tự Ly ngẩng đầu, lúc này anh mới nhìn thấy một cô bé đứng ở ban công bên cạnh. Đôi mắt của cô bé rất sáng, khóe môi mang theo ý cười, chiếc váy có đường hoa khiến cô bé trông như công chúa trong tiểu thuyết vậy.