Tên tôi là Thẩm Thiến, sở dĩ ba đặt cho tôi cái tên này là vì ông mong tôi sẽ trở thành một cô bé xinh xắn. Còn chị gái tôi là Thẩm Hoa, bởi vì chị bị bệnh tim bẩm sinh, nên lúc đặt cái tên này, ba tôi hy vọng chị ấy sẽ mạnh mẽ như cây bạch dương.
Tôi và chị gái chưa bao giờ tách ra, chúng tôi sinh ra và lớn lên cùng nhau. Hai chị em tôi học cùng trường và cùng lớp trong sáu năm tiểu học. Dưới sự nhắc nhở đặc biệt của ba tôi, giáo viên đã xếp tôi và chị gái ngồi cùng một bàn để tôi dễ chăm sóc chị ấy.
Có cậu bạn trong lớp đã đặt biệt danh cho tôi và chị gái, chị là tiểu thư, còn tôi là cô hầu nhỏ.
Mỗi lần nghe được những lời như vậy, đương nhiên chị gái tôi sẽ mắng lại, nhưng bằng giọng rất nhẹ. Cơ thể yếu ớt không cho phép chị ấy được xúc động quá.
Chị gái tôi rất mạnh mẽ, cho dù có đau đến toát mồ hôi cũng không khóc.
Thật tiếc khi tôi không may mắn được đặt cái tên đó. Tôi trông rất bình thường, nhưng chị gái tôi thì ngược lại, chị ấy rất xinh đẹp. Với đôi mắt biết nói và làn da trắng nõn, chị ấy trông như một con búp bê tinh xảo.
Nhiều lúc tủi thân, tôi nghĩ không biết ba mẹ và thầy cô quan tâm đến chị Thẩm Hoa hơn tôi là do chị ấy bị bệnh hay do chị ấy xinh đẹp. Nhưng tôi sẽ không hỏi, bởi tôi đã nhìn thấy dáng vẻ chị gái mình bị bệnh. Tôi biết chị ấy không thích bị mọi người vây quanh, càng không thích mọi người nhắc đến bệnh của chị ấy.
Khi còn rất nhỏ, tôi luôn nghe ba mẹ nói với mình rằng: "Dù là em nhưng con phải nhường nhịn chị, đừng làm chị ấy tức giận."
Tôi vẫn rất ngoan, mỗi khi ba mẹ nhắc đến tôi với người khác, họ đều dùng cụm từ "rất ngoan và hiểu chuyện". Thế nhưng khi nhắc đến chị gái, dường như họ có nói bao nhiêu cũng không hết chuyện để nói.
Tuy cơ thể chị rất yếu ớt, nhưng chị lại có những suy nghĩ rất táo bạo. Thẩm Hoa sẽ làm nhiều điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Có một lần chị ấy ngồi trên lan can sân thượng rồi nhìn tôi vẫy tay. Tôi bị dọa đến mức chân mềm nhũn, chỉ biết sợ hãi nói: "Chị ơi, chị xuống đi, cao quá."
Chị ấy cười rất thản nhiên, an ủi tôi: "Đừng sợ, ngồi đây hóng gió cũng mát."
Lức không tìm thấy chị, tôi đã rất sợ liền gọi điện cho ba. Nghe tin xong, ông vội chạy về nhà, tìm đến sân thượng. Ông đứng nhìn chị từ từ trèo xuống, rồi mới yên tâm chạy đến che chở cho chị. Ông đã sợ đến mức không dám thở mạnh.
Nhìn ba ôm chị gái xuống lầu, lúc đi lướt qua, ông còn không thèm nhìn tôi. Mắt của tôi đẫm lệ, tôi không nhìn rõ đường, nên vấp phải một sợi dây thừng nằm lộn xộn trên sân thượng. Tôi ngã đau lắm, nhưng ba thậm chí còn không thèm ngoảnh mặt lại nhìn tôi một cái.
Vừa xuống nhà, tôi đã thấy mẹ đợi sẵn bên dưới, ba mẹ đưa chị gái tôi vào phòng, chắc là đang dỗ chị ấy ngủ. Dỗ xong, họ rón rén ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cánh tay tôi đã bị mài xước, máu từ vết thương đã sớm đông lại. Giây phút ba mẹ nhìn đến, tôi còn đau hơn. Tôi đã tự ảo tưởng, nếu mẹ nhìn thấy cánh tay bị thương của tôi, bà sẽ ôm tôi vào lòng vỗ về và hỏi tôi có đau không. Còn ba sẽ đi lấy hộp thuốc.
Nhưng không, cú tát của ba làm tôi trực tiếp ngã xuống đất, cánh tay bị thương còn không đau bằng cái tát trên mặt. Trên má tôi bỏng rát, hai tai ù đi. Chờ hết choáng, tôi mới nghe thấy mẹ mình vừa khóc vừa nói: "Mẹ mới ra ngoài một lúc, nhờ con chăm sóc chị gái, một việc nhỏ như vậy con không thể giúp ba mẹ được sao?". Đọc thê𝙢 các chươ𝗇g 𝙢ới tại ~ T𝗥uMT𝗥UY𝐞N.𝘝N ~
"Nếu có chuyện gì xảy ra với chị của con, mẹ biết phải sống sao!"
Tôi chưa bị đánh bao giờ, bình thường ba tôi rất dịu dàng, chuyện bất thường này khiến tôi không dám khóc thành tiếng, nhưng tôi vẫn không cầm được nước mắt, toàn thân run rẩy.
Mẹ sau đó đã ôm tôi vào lòng rồi xin lỗi, bà nói ba tôi không cố ý, chỉ là ông quá lo lắng cho Thẩm Hoa mà thôi.
Lúc đó chắc tôi mới sáu tuổi, còn chưa lên tiểu học. Tôi không nhớ rõ chuyện đó xảy ra vào năm tôi mấy tuổi, chỉ nhớ rõ mình đã lén lút trốn trong chăn khóc mấy ngày. Sau này, tôi mới biết việc mình phải chăm sóc thật tốt cho chị gái, đây không phải là việc tiện thể, mà vốn nhiệm vụ của tôi là phải bảo vệ chị gái thật tốt.