Chương 50

----

Mạnh Tu Viễn không thích chiêu trò thay đổi sắc mặt của Hứa Lệ Quyên.

Anh ấy không đồng ý lời mời vào nhà của bà ta, ánh mắt sắc bén nhìn bà ta, hỏi ngược lại: "Đồng chí Khương vừa nói là thật sao? Gia đình bà đã lấy hết số tiền tôi để lại sao?”

Nữ chủ nhiệm ở trong thôn thường diễu võ dương oai, ỷ vào mình là quan lớn nên độc đoán. Ở trước mặt cán bộ trẻ tuổi đến từ quân khu lại trở thành một người phụ nữ nông thôn luống cuống tay chân.

Bà ta xoa tay, trong lòng vừa hoảng vừa sợ. Bởi vì từ lời nói của Mạnh Tu Viễn, rõ ràng đang đứng về phía Khương Bảo.

Tham tiền cháu gái ruột của mình, việc này nói lớn cũng không lớn, nhưng nếu tính toán ra cũng không phải việc nhỏ. May mà bà ta thường cãi nhau với người khác ở trong thôn vì một ít lợi ích rất nhỏ nên kỹ năng nói chuyện là hạng nhất.

Chẳng mấy chốc, bà ta đã nghĩ ra một lý do tồi tệ.

"Không phải như vậy! Cháu gái lớn hiểu lầm rồi, nó cũng là con cháu Khương gia, làm sao tôi không để cho nó chứ!"

"Tôi chỉ muốn giữ hộ con bé trước, chờ nó lớn hơn, lúc nó kết hôn tôi sẽ đưa con bé làm của hồi môn. Nếu không một số tiền lớn như vậy, con bé cứ mang về, chắc chắn sẽ bị ba dượng lấy đi."



Lý do này dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là giả, nhưng Mạnh Tu Viễn không vạch trần bà ta, mà thay vào đó anh ấy nhằm vào một điểm nào đó trong lời nói của bà ta để phản bác.

"Không phải để lại một phần cho cô ấy, mà là đưa toàn bộ cho cô ấy. Đồng chí Khương vừa nói đúng, số tiền đó, tôi chỉ cho cô ấy, là tiền bồi thường hủy hôn của cô ấy."

Sự thật không muốn thừa nhận đã được anh ấy nói thẳng ra, không chỉ Hứa Lệ Quyên, mà ngay cả Khương Bảo cũng ngạc nhiên.

Những gì Khương Bảo vừa nói chỉ muốn khuấy động không khí.

Cô không muốn đưa năm nghìn tệ cho Lý Tú Lan, vì biết bà ta sẽ chỉ tiêu tiền cho hai ba con họ Trịnh, nhưng cô cũng không muốn Hứa Lệ Quyên dễ dàng lấy được. Vì vậy cô mới cố ý nói muốn đi tìm Mạnh Tu Viễn xử lý để khiến bà ta sợ hãi.

Cô không ngờ "Chính chủ" lại tự mình đến, hơn nữa theo như anh ấy nói, anh ấy thật sự có ý định giúp cô lấy lại số tiền đó.

Dù Mạnh Tu Viễn không nói thẳng bảo Hứa Lệ Quyên giao tiền ra, nhưng nói đến đây, tiếp tục giả ngu không còn phù hợp nữa.

Hứa Lệ Quyên nghiến răng, quay người về phòng lấy tiền.

Khương Bảo nghĩ đến việc sẽ có một khoản tiền lớn sắp ở trong túi mình, cô bắt đầu suy nghĩ. Sau khi cô lấy được năm nghìn tệ phải giữ như thế nào và làm thế nào chuyển hộ khẩu của mình ra ngoài trong khoảng thời gian ngắn, chuyển đến đâu.