----
Cô cười đến mức mắt nheo lại, giống như một con mèo ranh mãnh, đang lên kế hoạch làm điều xấu với anh.
Giang Thành sững sờ, Khương Bảo đã đưa hộp gỗ tới, nói: "Tôi có thể gửi ở chỗ anh được không, anh giúp tôi giữ vài ngày."
Ngôi nhà bị san bằng của cô đã không còn chỗ nào để giấu chiếc hộp, hơn nữa ở đó còn có hai con sói luôn rình mò chiếc hộp của cô hàng ngày.
Khương Bảo muốn giao hộp cho Giang Thành giữ hộ.
"Tại sao lại là tôi? Cô không sợ tôi trộm tiền của cô sao?"
Giọng nói cố ý hạ thấp của Giang Thành cất giấu sự mong chờ.
Sau đó, anh nghe được Khương Bảo trả lời: "Bởi vì anh giàu rồi, anh không thèm để ý đến số tiền nhỏ bé này của tôi."
"..."
Anh tưởng cô tin tưởng mình, thì ra chỉ là sự lựa chọn tốt nhất sau khi hiểu rõ bản chất con người.
Giang Thành xụ mặt nhận hộp, khóa vào ngăn kéo trong phòng mình.
Lúc anh vào phòng, có một người đi vào sân.
Là một chàng trai, mặc áo sơ mi xanh giặt đến phai màu, khuôn mặt trắng trẻo, mắt to trong veo, đuôi mắt hơi rũ xuống. Anh ấy không cao lắm, tóc màu nâu đen tự nhiên, chất tóc mềm mại, trông khá đẹp trai.
Anh ấy nhìn thấy Khương Bảo ngồi trong phòng khách nhà Giang Thành, đột nhiên ngây người.
Khương Bảo thấy anh ấy ngơ ngác, nên cô nói trước: "Anh tìm ai?"
Chàng trai mở miệng, vẻ mặt bối rối. Cho đến khi Giang Thành từ trong phòng đi ra, cổ họng nghẹn ngào của anh ấy mới phát ra âm thanh.
"Anh họ."
Anh ấy gọi Giang Thành là anh họ, Khương Bảo lập tức đoán ra, anh ấy là em út trong nhà.
Giang Thành thấy anh ấy đã về, lập tức giới thiệu Khương Bảo: "Khương Đại Bảo, người thôn chúng ta, có lẽ em biết rồi."
Sau đó anh lại giới thiệu với Khương Bảo: "Đây là em họ tôi, Lưu Thịnh."
Khương Bảo gật đầu với Lưu Thịnh, chào hỏi anh ấy: "Xin chào, đồng chí Lưu, tôi là Khương Bảo."
Khương Bảo mỉm cười nhìn Lưu Thịnh, khi ánh mắt chạm nhau, Lưu Thịnh đột nhiên cúi đầu xuống, lắp bắp trả lời: "Cô... cô... xin chào..."
Anh ấy khó khăn nói ra hai chữ này với Khương Bảo, sau đó quay đầu nói với Giang Thành: "Anh, trong nhà có khách, em đi gọi mẹ về."
Khương Bảo nhìn anh ấy bỏ chạy như đang chạy trốn, chống cằm kinh ngạc: "Trông tôi đáng sợ lắm sao? Sao anh ấy lại có vẻ sợ tôi nhỉ?"
Giang Thành lại không cảm thấy hành vi của Lưu Thịnh kỳ lạ, tính cách của anh ấy hơi hướng nội, có người lạ đến nhà sẽ khiến anh ấy căng thẳng là chuyện bình thường.
Anh hỏi Khương Bảo: "Không phải cô tên là Khương Đại Bảo sao?"
Vừa rồi sao cô lại nói mình tên là Khương Bảo?
Khương Bảo nghiêng đầu, giọng điệu kiên định nói: "Tôi tên là Khương Bảo, xin đồng chí Giang đừng gọi tôi là Khương Đại Bảo nữa."
"Tại sao vậy?"
"Quá quê mùa, tôi không thích."
"..."