----
Khương Bảo thường xuyên đếm tiền trong hộp, cô nhớ rõ quá trình kiếm từng đồng tiền trong này.
Không ngờ Giang Thành nghe thấy số tiền tiết kiệm, buột miệng nói: "Chỉ có vậy thôi sao?"
Anh nghĩ số tiền có thể làm cho Khương Bảo mất kiểm soát và đánh người phải là một con số lớn, không ngờ chỉ có hơn hai trăm.
"Cấm cười." Khương Bảo rất nghiêm túc nói với anh: "Đây là số tiền mà tôi vất vả kiếm được! Tôi kiếm được nhiều như vậy đã là rất giỏi rồi!"
"Đúng đúng, rất giỏi, tôi không cười cô nữa."
Giang Thành hứa với cô, nhưng khóe miệng vẫn cong lên.
Khương Bảo lạnh mặt, lắc ba tờ tiền giấy trong tay: "Anh có muốn không? Nếu không, tôi sẽ không cho anh nữa!"
Giang Thành không nói gì, anh nhận ba tờ tiền. Sau đó anh rút ra năm tờ tiền từ trong ví tiền của mình, đưa cho cô cùng với những tờ tiền mà Khương Bảo trả lại cho anh.
"Anh làm gì vậy?" Khương Bảo không hiểu.
"Nếu ba dượng cô đi bệnh viện điều trị, phải cần nhiều tiền như này."
Khương Bảo nhìn sáu tờ tiền vài giây, rồi ngẩng đầu nhìn Giang Thành, vẻ mặt kinh ngạc: "Anh đánh người mà còn quan tâm đến hậu quả sao?"
"Cái gì?" Giang Thành không nghe rõ.
"Không có gì." Khương Bảo đoán anh có lẽ không hiểu cô đang nói gì, nên chuyển sang nói:" Tôi đang khen anh, khen anh làm việc có nguyên tắc."
Khương Bảo nhìn số tiền kia, lại hỏi anh: "Anh chắc chắn muốn tôi đưa cho ông ấy sao?"
"Ừ, tôi đã đưa tiền cho cô, cô có muốn đưa cho ông ấy không, đó là chuyện của cô."
"Anh muốn giúp tôi lấy lại thiện cảm từ bọn họ, để cho bọn họ không kiếm chuyện với tôi nữa, đúng không?"
Giang Thành đánh người, lại đưa tiền điều trị cho mình. Anh làm người xấu, để cô làm người tốt. Bằng cách này, đối với người ngoài, bọn họ không giống một đôi, tình trạng ở nhà của cô sau này sẽ tốt hơn.
Khương Bảo nói: "Không ngờ anh lại suy nghĩ chu đáo đến vậy."
"Cô... cô muốn hiểu thế nào cũng được." Vẻ mặt Giang Thành hơi mất tự nhiên.
Anh thực sự có ý định này, nhưng khi được Khương Bảo nói ra, anh cảm thấy hơi chột dạ.
Về phần chột dạ cái gì, anh cũng không biết.
Khương Bảo không biết anh đang nghĩ cái gì, cô chỉ cảm thấy chàng trai trẻ này bướng bỉnh, không hề lạnh lùng khó gần như vẻ ngoài của anh.
Khương Bảo nhận tiền, bỏ vào trong hộp gỗ của mình, khóa lại.
Giang Thành khó hiểu nhìn hành động này của cô: "Cô cất vào hộp làm gì? Số tiền này không phải dùng ngay sao?"
Khương Bảo cười nói: "Trịnh Hữu Mặc là giáo viên công, ông ta không cần tốn tiền khám bệnh."
Trong thời đại thiếu thốn vật chất, nhân viên công chức thậy sự nhận được phúc lợi chữa bệnh này, chi phí khám bệnh của bọn họ đều do đơn vị chi trả.
"Vậy cô…"
"Anh vừa nói đưa tiền cho tôi, tôi muốn đưa cho ông ta không đều do tôi quyết định. Sao, anh muốn thất hứa sao?"