Chương 43

----

Sau khi trở về Lý Tú Lan không nói chuyện này cho Trịnh Hữu Mặc vì sợ Trịnh Hữu Mặc sẽ bảo bà đi đòi lại.

Khương Kiến An là Bí thư chi bộ Đảng của thôn Tiểu Mộc, Hứa Lệ Quyên là Chủ nhiệm hội phụ nữ.

Lý Tú Lan định coi năm ngàn tệ này chưa từng tồn tại.

Bà không ngờ Khương Bảo lại biết chuyện này, bây giờ còn tiết lộ cho Trịnh Hữu Mặc. Điều này làm cho bà không biết nên nói như thế nào cho rõ ràng!

Nhìn thấy "một nhà ba người" kia bởi vì tiền náo loạn nội chiến, Khương Bảo cảm thấy thật sự quá hả giận!

“Đi thôi.”

Giang Thành thấy lông mày Khương Bảo dần dần hạ xuống, tâm trạng tốt lên, ý bảo cô đi theo mình.

Từ sau khi vào nhà, đầu óc Khương Bảo bị chuyện cha con Trịnh Hữu Mặc trộm tiền của mình kí©h thí©ɧ đến có chút chập mạch, Giang Thành bảo cô đi theo mình, cô thật sự đi theo anh.

Chờ đi được nửa đường đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo, dừng lại hỏi anh: "Đi đâu vậy?"

“Nhà tôi.”

“Nhà anh? Đến nhà anh làm gì?”



Giang Thành nhắc nhở cô: "Tôi đã đánh Trịnh Hữu Mặc, hẳn là hiện tại bọn họ nhìn cô rất không vừa mắt, nói không chừng sẽ trút giận lên người cô."

Khương Bảo biết anh nói có lý. Vì giúp cô Giang Thành mới đánh người, ba người kia khẳng định sẽ tự động quy cô và Giang Thành về một phe. Giang Thành đánh người có thể phủi mông rời đi, nếu cô còn đợi ở đó, nói không chừng sẽ bị liên hợp đánh một trận.

Nhưng cô vẫn ưỡn ngực, mạnh miệng nói: "Tôi không sợ bọn họ!”

Giang Thành nhìn cô từ trên xuống dưới: "Cô quên đi.”

Anh nhớ tới lúc mới tới, Khương Bảo giơ một cây gậy gỗ không biết nhặt ở đâu đi đánh người, kết quả bị người ta hất khuỷu tay ngã thì có chút im lặng.

"Lần sau hay là cô đừng bốc đồng như vậy. Tay chân cô nhỏ, tay không thể nhấc, vai không thể gánh, đi hai bước liền mệt mỏi, có thể đánh thắng ai chứ?"

Khương Bảo nghe được giọng điệu coi thường của anh lần nữa, trong lòng rất không phục nhưng cũng biết anh nói đúng.

Đi theo anh thêm một đoạn đường, Khương Bảo nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên mở miệng nói: "Anh biết đánh nhau, nhưng tôi cảm thấy anh không nên đạp cú thứ hai."

Giang Thành cho rằng cô đang thương hại cha dượng, chờ nghe được câu nói tiếp theo của cô, trong mắt không tự giác mang theo ý cười.

Khương Bảo lo lắng nói: "Anh đá gãy xương sườn ông ta, nếu thật sự ông ta muốn kiện anh thì anh phải làm sao? Loại tiểu nhân âm hiểm như ông ta từ trước đến nay không giữ lời bao giờ.”

Giang Thành không cho là đúng: "Trong lòng tôi biết rõ.”

“Có bao nhiêu?" Khương Bảo buồn bực, xương cốt đều gãy rồi thì cái này có thể có bao nhiêu?



Cô nhìn Giang Thành bình thản ung dung, không hoảng hốt chút nào, trong đầu không khỏi lóe lên ý nghĩ, lại gần nhỏ giọng hỏi: "Anh có người quen trong cục sao? Có thể tránh được mấy năm đi tù sao?”

Giang Thành: "......”

“Rốt cuộc có phải hay không ?”

Giang Thành thở dài, nói: "Tôi chỉ đạp gãy một cái xương sườn của ông ta thôi.”

“Cho nên?”

"Một cái thì tính là hình phạt quản lý trị an, giam giữ tối đa mười ngày, hai cái trở lên phải chịu hình phạt hình sự."

Khương Bảo nghe xong trợn mắt há hốc mồm.

Cô chưa từng đánh nhau, không biết gãy mấy cái xương sườn còn có cách nói khác.

Cô lập tức nhìn Giang Thành với ánh mắt sùng bái: "Anh giỏi thật đấy! Không hổ là thân kinh bách chiến!”

“Cô đang khen tôi sao?”

“Đúng vậy!”

Câu trả lời dứt khoát lưu loát, giọng nói vừa ngọt vừa giòn. Thâm tâm Giang Thành rung động, nghiêng đầu nhìn cô. Thấy cô đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cười với anh, đôi môi hồng hào trong con ngươi lấp lánh.