----
Khương Bảo nhạy bén nhận ra anh đang cười nhạo mình, lớn tiếng phản bác: "4km còn không xa sao? Cả đời tôi còn chưa bao giờ đi một quãng đường xa như vậy”
Giang Thành nhìn cô nghiêm mặt, không thể kiềm chế dáng vẻ tức giận, biểu cảm lại rất ủy khuất giống như bốn km là khoảng cách từ Nam Cực đến Bắc Cực, cô có thể đi đến cũng phải tính là kỳ tích của nhân loại.
"Tôi có thể đưa cô đi, cũng có thể cho cô mượn tiền đi xe, nhưng chuyến xe..."
Giang Thành nhìn đồng hồ, nói: "Chuyến xe buổi sáng đã đi rồi, chuyến xe buổi chiều phải 5 tiếng sau mới xuất phát.”
Giang Thành còn chưa nói xong, đột nhiên ngẩn ra.
Chỉ thấy Khương Bảo tay trái cầm cổ tay anh, tay phải sờ về phía đồng hồ của anh.
Tay cô mềm mại tinh tế, lòng bàn tay ấm áp, đầu ngón tay có một chút cảm giác mát mẻ. Xúc cảm chưa bao giờ được trải nghiệm khiến da đầu Giang Thành tê dại, ngay cả cánh tay kia cũng nhẹ nhàng phát run.
Ở thời đại nam nữ thụ thụ bất thân này, cho dù là người yêu cũng không nắm tay nhau trên đường, huống chi trước mắt bọn họ chỉ có thể xem như quan hệ quen biết. Nhưng Khương Bảo kéo cổ tay anh rất tự nhiên hào phóng, làm cho anh không biết làm sao.
Ngay lúc Giang Thành suy nghĩ hỗn loạn, Khương Bảo đột nhiên phát ra một tiếng cảm thán: "Anh thật nhiều tiền..."
Trên cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ chống sốc bằng thép nhập khẩu, bây giờ vẫn là năm 81, anh đã có thể mặc quần jean thời thượng nhất, còn đeo đồng hồ đắt tiền như vậy. Người bình thường còn không lấy được phiếu ngoại hối.
Khương Bảo lập tức bị tài phú của anh mê hoặc đến hoa mắt.
Giang Thành cũng bị lời nói không chút che giấu của cô làm cho kinh ngạc, không ngờ câu tiếp theo của cô lại càng trắng trợn.
“Anh làm nghề gì? Tiền lương mỗi tháng bao nhiêu?”
Vấn đề tiền lương ngay cả cậu mợ, chú hai thím anh cũng chưa từng hỏi qua. Nhưng Khương Bảo hỏi, anh cũng trả lời.
“Tôi làm việc cho công ty vận tải quận, mỗi tháng hơn 200.”
“Lái xe?”
“Ừ.”
Khương Bảo Tâm nói cô cũng biết lái xe, không chừng cô cũng có thể kiếm tiền theo cách này, chờ nghe Giang Thành nói tiếp là "xe tải", cô lập tức lắc đầu không kiếm nổi.
Cô vốn tưởng rằng tìm được một con đường có thể kiếm tiền lớn, không nghĩ tới người ta cần kỹ thuật, cô làm không được.
Khương Bảo rất muốn kiếm tiền, chủ yếu là muốn sớm thoát ly gia đình nguyên chủ này. Nhưng cô đi nơi khác sinh sống chắc chắn phải có nhà của mình. Cô tính qua một căn nhà ít nhất cũng phải hơn một ngàn, dựa vào lợi nhuận cô may quần áo kia ba bốn mươi năm nữa cơ bản là xa xa không hẹn.