----
Khương Bảo chậm rãi đi trên đường cao tốc ra khỏi thành phố.
Cô biết Mạnh Tu Viễn sẽ tuyệt tình, không ngờ lại tuyệt tình như vậy. Đã nói mời cô ăn sáng mà không mời còn chưa tính, mượn anh bốn hào cũng không cho.
Khương Bảo nghèo rớt mồng tơi, trên người không móc ra được một đồng nào.
Không có tiền mua vé xe, chỉ có thể đi bộ về.
Lộ trình từ thị trấn đến thôn Tiểu Mộc khoảng 30 km, người bình thường phải đi 7,8 tiếng. Nếu Khương Bảo đi liên tục với tốc độ của người bình thường thì một ngày cũng có thể về đến nơi.
Nhưng căn bản cô chưa từng đi đường xa như vậy.
Trước khi xuyên qua, khi cô ra ngoài không phải tự mình lái xe thì cũng là tài xế đưa đón. Đến nơi này, nếu cần vào thành phố thì hoặc là Kim Mỹ Hồng chở cô, hoặc là cô ngồi xe buýt vào thành phố. Đại đội sản xuất là nơi rất lớn nhưng bình thường cũng không có cơ hội rèn luyện cước lực.
Trên đường, Khương Bảo đi một chút lại nghỉ ngơi. Đi được nửa giờ thì quay đầu lại nhìn mới đi được gần một cây số, cô quả thực muốn khóc lên.
...
Buổi sáng Giang Thành đi chợ thực phẩm phụ mua đường trắng, bánh ga tô, kẹo hoa quả, các loại đồ ăn đóng hộp; rồi đến trạm lương thực mua 20 cân gạo, mì trắng, cuối cùng đến trạm lương thực cắt bốn cân thịt heo đặc biệt.
Anh bỏ đồ vào bao tải, buộc vào ghế sau xe đạp.
Anh đi ra khỏi thị trấn một đoạn, nhìn thấy phía trước có một người tóc tai bù xù chậm rãi di chuyển về phía trước giống như rùa bò. Đi vài bước còn dừng lại đến ven đường tìm một chỗ có vẻ sạch sẽ ngồi. Đưa chân ra ngoài, tay nắm bắp chân xoa bóp.
Anh lái xe qua, dừng trước mặt cô.
Đúng lúc nhìn thấy người nọ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn suy yếu trắng bệch lên. Tóc ở thái dương bị mồ hôi thấm ướt, trên mặt lộ ra từng dòng nước mắt, đôi mắt ướŧ áŧ, môi tái nhợt, thoạt nhìn rất đáng thương.
Thoáng chốc Giang Thành căng thẳng, dắt xe đi qua: “Cô làm sao vậy?”
Khương Bảo không trả lời trực tiếp, sau khi nhìn thấy chiếc xe đạp của anh, liền hỏi anh: "Anh có định quay về thôn Tiểu Mộc không?"
“Ừ.”
“Hay là... hay là anh cho tôi mượn bốn hào, tôi đi xe buýt về." Khương Bảo nói xong, đấm chân lại lầm bầm một câu: "Xa quá, chân tôi sắp gãy rồi."
Giang Thành nghe cô nói xong mới hiểu được cô muốn về thôn Tiểu Mộc, vì không có phương tiện đi lại nên chỉ có thể đi bộ, thế nhưng vừa ra khỏi thành phố đã đi không nổi.
Anh thở phào nhẹ nhõm, lại có chút dở khóc dở cười: "Cô mới đi chưa tới 4km, vậy mà đi không nổi rồi?"