----
Lúc này Mạnh Tu Viễn cũng không biết Khương Bảo đang suy nghĩ cái gì, anh tìm cô gần một tuần, không ngờ lại gặp cô ở đây.
Lúc cô trả phòng, nghe thấy cô nói tên Giang Thành thì theo bản năng nhìn cô một cái, không ngờ lại thật sự là cô!
Lúc trước Lâm Ôn Ôn nói thợ may họ Khương, cũng không nói chữ Khương cụ thể là chữ gì. Sau đó anh nghe được họ đọc âm này, đều sẽ theo thói quen liếc mắt một cái.
Cô vẫn không trang điểm như lần đầu tiên gặp nhưng khuôn mặt xinh đẹp động lòng người đến mức có thể áp đảo tất cả màu sắc tốt đẹp của mùa xuân.
Bộ trang phục "bất cứ lúc nào cũng có thể xuống ruộng cấy mạ" trên người cũng trở nên thời thượng dưới sự gánh vác của khuôn mặt này.
“Đồng chí “Giang”, thật là trùng hợp, hai chúng ta ở cùng một nhà khách.”
Cả thị trấn chỉ có một nhà khách, đúng là Mạnh Tu Viễn không có gì để nói.
Khương Bảo nghe được lời mở đầu kỳ lạ này của anh, trong lòng bất ổn, ánh mắt nhìn anh dần dần kinh hoảng.
"Đồng chí Giang, tôi không phải người xấu. Tuần trước tôi từng gặp cô ở trường trung học huyện, khi đó cô đi đưa quần áo cho Lâm Ôn Ôn, tôi dạy học ở lầu bốn. Tôi cũng đã xem quần áo cô mau rồi, sản phẩm rất tinh tế. Tôi muốn nhờ cô may giúp tôi một cái."
Bởi vì Mạnh Tu Viễn quá kích động nên nói năng có chút lộn xộn. Sợ đường đột với cô nên chỉ có thể cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình để trông có vẻ bình thường một chút.
“May quần áo sao? "Khương Bảo kinh ngạc.
Cô nghĩ tới rất nhiều lý do anh gọi mình lại, duy chỉ không nghĩ tới cái này.
“Vâng!" Mạnh Tu Viễn hỏi: "Có thể không?”
Làm quần áo là giả, muốn tìm cơ hội tiếp xúc nhiều hơn và hiểu rõ cô mới là thật.
“Anh chắc chắn định tìm tôi để may quần áo sao?”
“Vâng, giá cả bao nhiêu thì cô cứ nói." Mạnh Tu Viễn cho rằng cô xác nhận nhiều lần là lo lắng ra giá cao, anh sẽ không chấp nhận.
Nghe khẩu khí của anh hình như là muốn may quần áo, Khương Bảo liền gật đầu, đáp: "Được.”
“Cô chưa ăn sáng à? Cùng ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chi tiết." Mạnh Tu Viễn đề nghị.
Thái độ của anh rất tốt, điều này không thể không làm Khương Bảo nghi ngờ căn bản anh không biết mình là ai. Cô rất sợ sau khi anh biết sẽ nôn bữa sáng ra cho nên nhất thời không biết có nên đồng ý với anh hay không.
Mạnh Tu Viễn không cho cô cơ hội từ chối, một tay vươn ra dẫn đường cho cô.
Trên đường tìm cơ hội bắt chuyện với cô: "Tối hôm qua cô ngủ phòng nào? Tôi ở phòng 206, buổi tối phòng bên cạnh có bảy tám cô gái nông thôn đến gây sự làm tôi ngủ không ngon. Cô có nghe thấy động tĩnh gì không?"
Khương Bảo lộ ra nụ cười xấu hổ không mất lễ phép: "Tối hôm qua tôi ở phòng 207, chính là phòng bên cạnh anh.”
Mạnh Tu Viễn chợt ngây người một lúc.