----
Vấn đề này đã làm khó Khương Bảo, những người phụ nữ kia tới gây sự là vì ép Mạnh Tu Viễn kết hôn với cô. Đối với Khương Đại Bảo mà nói không tính là hại, mà là giúp đỡ. Nhưng đối với Khương Bảo cô mà nói coi như là gia hại.
Khương Bảo cân nhắc lý do thoái thác: "Cũng không nói thế được, bọn họ không phải người khởi xướng.”
“Trong số những người bị bắt đi... có phải có mẹ cô không?" Giang Thành do dự hỏi ra những lời này.
Khương Bảo gật đầu: "Ừ, có.”
“Hẳn là người làm mẹ sẽ không lừa con gái chứ?”
“Đó là anh không hiểu mẹ tôi......Không biết nói thế nào với anh, chuyện hơi phức tạp, có thể tôi nói anh cũng không hiểu.”
“Vậy tôi không hỏi." Giang Thành xách vali mở cửa phòng, trước khi đóng cửa nói một câu: “Tiền phòng tôi đã trả rồi, cô yên tâm ngủ đi, tôi sẽ không vào nữa.”
Sau khi Giang Thành rời đi, Khương Bảo tắt đèn đầu giường, căn phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Cô ngủ không ngon giấc, không biết có phải vì ở trong hoàn cảnh xa lạ nên đã tỉnh lại nhiều lần trong đêm hay không.
Ngày hôm sau, Khương Bảo tỉnh dậy rất sớm, thu dọn một chút rồi chuẩn bị đi trả phòng.
Đúng lúc Mạnh Tu Viễn cũng ra cửa, anh quay đầu nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo "Kỳ quái" đi ở phía trước anh.
Áo sơ mi bị cô bỏ vào trong quần, dây lưng màu đen buộc eo rất nhỏ. Ống tay áo sơ mi cuộn thành một chồng thật dày ở cổ tay, ống quần jean cũng cuộn lên, nhìn từ xa giống như lúc nào cũng có thể xuống ruộng cấy mạ.
Khương Bảo đến quầy trả phòng, nhân viên phục vụ hỏi cô là phòng nào, cô không nói rõ và chỉ nói tên đăng ký phòng là Giang Thành.
Nhân viên phục vụ nghe được tên Giang Thành, tò mò nhìn cô vài lần.
Khi đó Khương Bảo không biết Giang Thành thường xuyên tới nhà khách, lần nào cũng ở gian phòng kia nên nhân viên phục vụ biết anh.
Một người phụ nữ đi ra từ phòng anh, đó là tin tức thật kinh khủng!
Cũng may rèn luyện sự chuyên nghiệp nghề nghiệp cùng tính cách sợ phiền phức của nhân viên phục vụ khiến cô ta không theo đuổi đến cùng. Sau khi nhìn Khương Bảo vài lần liền giúp cô làm thủ tục trả phòng.
Nhà khách nằm ở hướng Tây Bắc thị trấn, đường phố gần mấy đơn vị cơ quan cho nên cả con phố đều tương đối yên tĩnh.
Khương Bảo còn đang phân biệt đường về thì trên vai phải bỗng có một bàn tay to đặt lên, đồng thời có người ở phía sau gọi cô: "Đồng chí.”
Cô xoay người lại, thấy người gọi cô là một người đàn ông đẹp trai anh tuấn rắn rỏi, lông mày rậm đen nghiêm nghị.
Không đợi Khương Bảo mở miệng hỏi anh chàng đẹp trai này gọi mình làm gì thì anh đã tự giới thiệu trước.
“Xin chào đồng chí, tôi là Mạnh Tu Viễn.”
Mạnh Tu Viễn... Khương Bảo nghe được cái tên này thì trong lòng chấn động.
Đây không phải là nam chính trong sách sao?!
Nam chính tìm cô làm gì? Muốn tính sổ chuyện tối qua sao? Món nợ này không liên quan đến cô, cô cũng là nạn nhân mà!