----
Mạnh Tu Viễn không hề có thiện cảm với loại phụ nữ nông thôn mưu mô này. Anh quay người đi về phía phòng đăng ký ở lầu một nói tình huống ở lầu trên cho nhân viên phục vụ biết.
Nhân viên phục vụ vừa nghe có người gây sự ở nhà khách đã quyết đoán báo cảnh sát.
Người của đồn công an nhận được báo án, suốt đêm xuất cảnh bắt tám người phụ nữ gây rối kia.
Cuối cùng họ phải bồi thường tiền, xin lỗi và còn muốn viết giấy cam đoan, nhưng trong số họ không ai biết chữ nên đành phải trừ đi cái cuối cùng. Cuối cùng, lại nhốt họ vào phòng tạm giam một đêm.
Đêm đó Lý Tú Lan tương đối không dễ chịu, chuyện con rể ngâm nước nóng không nói, còn bị bảy người còn lại thay nhau chỉ trích thóa mạ.
Bởi vì họ tin lời của bà mới chạy tới gây sự, kết quả căn bản Mạnh phó lữ không ngủ chung một gian phòng với con gái bà. Lần náo loạn này đã hại họ vừa bị bắt vừa bị người người chê cười khi về thôn ngày mai.
...
Sau khi người trong phòng bị bắt đi, rốt cục Khương Bảo cũng có một hoàn cảnh có thể an tĩnh ngủ. Cô nhặt cái gối ném ra ngoài về phủi phủi, sau đó đi ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy có người đi lại trong phòng. Âm thanh rất nhẹ giống như là chuột ra ngoài kiếm ăn vào ban đêm.
Chuột? Trong đầu Khương Bảo vừa lóe lên sinh vật này, ý thức đột nhiên tỉnh táo.
Cô ấn đèn đầu giường lên, ngẩng đầu nhìn lên, trong phòng quả nhiên có một con "chuột lớn".
Khương Bảo nhìn thấy Giang Thành xuất hiện đột ngột trong phòng, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi chưa lấy vali." Giang Thành chỉ cái rương đặt ở góc phòng.
Anh sợ cô hiểu lầm về việc đột nhập vào phòng mà không có sự đồng ý của cô nên nói thêm: "Tôi đã gõ cửa khi tôi vào, nhưng có vẻ như cô đang ngủ và không nghe thấy."
“Vậy anh vào bằng cách nào?" Khương Bảo khó hiểu.
"Leo lên cửa sổ."
“Đây không phải là tầng hai sao? Leo như thế nào?”
“Bên ngoài có một ống xả nước.”
Vừa rồi anh đi xuống cũng là bò xuống ống xả nước, không phải thật sự nhảy từ lầu hai xuống.
Giang Thành lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân của mình trong nhà vệ sinh ra, nhét hết vào trong rương.
Khương Bảo nhìn cái rương nhét lộn xộn của mình, nhớ tới cái gì đó.
“Giang Thành, anh còn dư thắt lưng không? Quần của anh rộng quá, không buộc được.”
Chiều dài không vừa thì có thể cuộn lên, nhưng thắt lưng quần không vừa sẽ phải kéo lên suốt nếu không quần sẽ tụt đến gót chân.
Giang Thành suy nghĩ một chút, đứng lên cởi dây lưng bên hông ra.
Khương Bảo lấy được dây lưng cảm ơn nói: "Chờ tôi trở về, nhất định sẽ trả lại cho anh.”
Giang Thành không nói gì, chỉ là trước khi đi bỗng nhiên hỏi cô: "Những người vừa rồi bị cảnh sát bắt đi chính là người muốn hại cô sao?"