Chương 22

----

Mạnh Tu Viễn bỗng nhiên cảm thấy, anh và cô gái kia chắc chắn là có duyên phận.

Anh nhịn không được đem chuyện này nói cho bạn tốt là Vương Hải Khoan nghe, Vương Hải Khoan nghe xong liền cười lớn, hồi lâu cũng không bình tĩnh lại được.

Đến khi nhìn thấy vẻ mặt Mạnh Tu Viễn trở nên âm trầm, anh ấy mới ngừng cười, chế nhạo một câu: "Đồng chí Mạnh, cậu đã từng tuổi này rồi mà còn ảo tưởng mấy chuyện tình yêu lãng mạn đó sao?"

Mạnh Tu Viễn sửa lại: "Đây không gọi là ảo tưởng, đây là duyên phận, là tình cảm nảy sinh, ai mà không muốn ở bên người mình thích chứ? Hôn nhân sắp đặt là suy nghĩ cổ hủ thời phong kiến, đánh mất quyền tự chủ của con người, không có tình yêu, rất khó có hạnh phúc."

Vương Hải Khoan cũng không phủ nhận quan điểm của anh, chỉ bình tĩnh nói ra quan niệm của mình.

"Tư tưởng của cậu mới mẻ, cũng chính là cách làm được xã hội mới đề xướng. Nhưng tôi cảm thấy, hôn nhân sắp đặt cũng không phải là hoàn toàn xấu. Đôi khi người được cha mẹ sắp xếp lại là loại người thích hợp với mình."

"Tôi và người yêu đều rất hài lòng với nhau, chúng tôi rất hạnh phúc."

Vương Hải Khoan bình thản nói, từ biểu hiện của anh có thể thấy được cuộc sống hiện tại của anh thật sự hạnh phúc.

Mạnh Tu Viễn biết quan niệm của hai người khác nhau, không thuyết phục được, cho nên không thảo luận vấn đề này nữa.

Ngày thứ hai sau khi Mạnh Tu Viễn kết thúc diễn thuyết, hiệu trưởng Lâm Vĩnh Hoa ngỏ lời mời anh về nhà ăn cơm tối.

Mạnh Tu Viễn đoán được, chắc chắn là ông ta muốn giới thiệu con trai với mình, sau đó lại uyển chuyển nhắc tới chuyện tuyển quân nhập ngũ. Mạnh Tu Viễn không muốn đi, nhưng lại cảm thấy qua cầu rút ván có vẻ không hay cho lắm, đành phải đồng ý.

Đến khi ăn cơm anh mới biết được, thì ra Lâm Vĩnh Hoa có một trai một gái, con trai lớp 12, con gái lớp 11. Không giống như Lâm Vĩnh Hoa đầu to trán cao, hai đứa nhỏ lớn lên đều rất đẹp.

...

Từ sau khi Lâm Ôn Ôn nhìn thấy Mạnh Tu Viễn đứng trên bục diễn thuyết ở hội trường thì đã hoàn toàn bị ngoại hình và khí chất trên người anh hấp dẫn.

Sau khi tan học trở về, cô đỏ mặt hỏi ba mình xem có thể mời anh về nhà ăn cơm hay không.

Lâm Vĩnh Hoa lúc đó cũng rất kinh hãi, không ngờ con gái nhà mình lại có dã tâm lớn như vậy.

"Người ta là sĩ quan, bối cảnh gia đình như vậy, sẽ không coi trọng chúng ta." Lâm Vĩnh Hoa uyển chuyển khuyên cô.

Lâm Ôn Ôn vừa nghe thấy lời này liền không vui.

Cô bĩu môi, nói: "Con cũng đâu có kém! Trước đây ba là cán bộ của cơ quan giáo dục địa phương, chẳng qua là bị điều đến đây, con tin một ngày nào đó ba sẽ được điều trở về."

Mặc dù con gái nói như vậy, nhưng Lâm Vĩnh Hoa vẫn cảm thấy chênh lệch quá lớn.