----
"Chị Mỹ Hồng, chị nhận lấy mua đồ dùng học tập cho bọn nhỏ, em thấy học sinh trong thành phố đều dùng bút bi và bút máy, vở cũng rất đẹp. Bọn con trai thích chơi bi thủy tinh, con gái thì tặng khăn tay cho nhau, chị mua cho bọn nhỏ đi."
Khương Bảo biết, không chỉ cần phải chú trọng việc ăn uống và quần áo, nếu như muốn hoà nhập vào một tập thể lớn thì còn cần rất nhiều thứ."
"Số tiền còn lại, chị mua cho mình chút đồ ăn ngon, lựa thêm mấy thước vải đẹp rồi đưa cho em, em may cho chị mấy bộ quần áo mới."
Kim Mỹ Hồng nghe xong, nghẹn họng nửa ngày cũng không nói gì. Sau đó mới nói với Khương Bảo rằng cô đối xử với cô ấy còn tốt hơn cả người nhà mẹ để đối xử với cô ấy.
Thật ra điều kiện nhà mẹ đẻ Kim Mỹ Hồng không tệ, chiếc xe đạp kia chính là của hồi môn bọn họ cho cô, chẳng qua là lúc trước sau khi cô sinh con, phát hiện trong nhà quá nghèo, cho nên quyết định đến tìm nhà mẹ đẻ giúp đỡ. Lúc đó người nhà mẹ đẻ nói với cô ấy những lời rất khó nghe, còn bảo đừng trở về nữa.
Kim Mỹ Hồng vô cùng cảm kích Khương Bảo, cảm thấy cô xinh đẹp như vậy, lại tốt bụng, còn rất biết kiếm tiền, quả thực là tiên nữ từ trên trời rơi xuống.
Cô còn đem những hành vi ác liệt của Trịnh Hữu Mặc và tính cách tốt bụng của Khương Bảo kể cho các bác gái ở trong thôn nghe.
Chỉ qua một ngày, Khương Bảo từ cô gái xui xẻo bị người ta cười nhạo vì bị từ hôn kia trở thành cô bé đáng thương bị cha dượng chèn ép, bị mẹ ruột coi thường.
*
Sau khi Trịnh Hữu Mặc và con trai rời đi, ngày hôm sau lại trở về.
Bọn họ mang về một tin tức, nói là đối tượng từ hôn của Khương Bảo kia vẫn chưa rời đi, hiện tại đang ở trong khách sạn huyện.
Khương Bảo cảm thấy rất kỳ quái, theo như trong sách viết thì lúc này Mạnh Tu Viễn đã trở lại khu vực, sao lại còn ở trong thị trấn.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì Trịnh Hữu Mặc đã tự mình sắp xếp xong lịch trình cho cô: "Đại Bảo, hôm nay mày đi qua đó tìm cậu ta lý luận, làm lớn chuyện lên, buộc cậu ta phải một lần nữa đính hôn với mày!"
Khương Bảo nhìn ông ta giống như nhìn một tên bệnh tâm thần, cuối cùng cười lạnh một tiếng: "Ông nghĩ hay lắm!"
Muốn cô quấn lấy một người đàn ông vừa mới từ hôn với mình? Cô có điên mới đi làm loại chuyện mất mặt như vậy!
Trịnh Đăng Nguyệt thất vọng đi theo cha ra khỏi phòng, hỏi ông ta: "Cô ta không chịu đi thì làm sao bây giờ?"
Trịnh Đăng Nguyệt vốn không muốn xen vào chuyện này, nhưng nghe cha mình nói, nếu như mất đi người anh rể vừa có tiền vừa có quyền này thì về sau cậu ta chỉ có thể đi làm nông dân mà thôi, cậu ta đương nhiên không muốn!