Chương 9

Thích Chính ngồi trước bàn ăn, liếc nhìn mọi người một lượt, rồi nói: “Đi gọi vợ thằng Hai ra ăn cơm, còn Giang Diệp đâu?”

“Thằng bé chưa về. Buổi chiều con thấy Giang Diệp cùng bọn Hầu Tử đi ra ruộng lạc, chắc sắp về rồi. Con đi gọi em dâu ra ăn cơm trước.” Vương Yến nói rồi đứng dậy đi ra khỏi nhà chính.

Vương Yến bước đến phòng của Tang Thu, giơ tay gõ cửa.

“Em dâu, ra ăn cơm chiều đi.”

Nghe thấy tiếng gọi, Tang Thu đáp lại một tiếng, bước đến mở cửa thì thấy một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt không tính là đẹp nhưng trông khá thanh tú, làn da hơi vàng vọt giống như những phụ nữ khác trong làng.

“Em dâu, bố bảo chị gọi em ra ăn cơm.” Vương Yến nhìn Tang Thu rồi nói thêm.

“Cảm ơn chị dâu, chúng ta đi thôi.” Tang Thu mỉm cười đáp rồi đi ra ngoài.

Cả hai cùng đi về phía nhà chính, lúc đi qua sân, Vương Yến đi phía sau lén nhìn Tang Thu vài lần. Nhìn dáng người của cô, Vương Yến không khỏi thầm khen ngợi: dáng đẹp thật, lại còn rất xinh đẹp.

Hai người đến nhà chính, mọi người ngồi quanh bàn ăn, Tang Thu ngồi xuống bên cạnh Vương Yến. Điều khiến cô thấy kỳ lạ là Trương Hồng lấy một cái bát nhỏ và gắp ít thức ăn để riêng ra. Tang Thu thầm suy đoán có phải có ai đó trong nhà chưa về chăng?

Hiện giờ Tang Thu chưa quen thuộc với các thành viên trong nhà họ Thích, cũng không rõ ai tên gì, bao nhiêu tuổi. Cô hoàn toàn mơ hồ về những thông tin này.

Vì vậy, cô quyết định giữ im lặng, không thể hiện gì, đợi hiểu rõ tình hình rồi tính tiếp.

Bữa tối chỉ có rau xào, một đĩa dưa muối nhỏ và cháo khoai lang, không có tí thịt nào. Ăn xong, Tang Thu cảm thấy miệng mình nhạt nhẽo đến mức chim cũng không thèm đậu.

Khi cô đang ngồi trong sân thở dài thì cánh cổng đột nhiên bị đẩy ra. Một bóng dáng đen thui nhỏ bé từ ngoài lẻn vào.

Cái bóng đó đi qua chỗ Tang Thu, bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại.

Nó cười gượng gạo, rồi gọi một tiếng: “Mẹ.”

Trái tim nhỏ bé của Tang Thu đập thình thịch, nhìn cậu bé khoảng sáu bảy tuổi trước mặt, cô thầm nhủ, không thể nào, không thể nào, mình vẫn là thiếu nữ chưa chồng cơ mà!

Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định là cô nghe nhầm thôi.

Nhưng tự lừa dối mình cũng vô ích, cậu bé liếc cô một cái, ánh mắt đầy nghi ngờ, rồi lại mở miệng, một lần nữa phá tan ảo tưởng của cô: “Mẹ, mẹ đang làm gì đấy?”

Tang Thu giật mình, một lúc lâu sau mới thốt ra được một câu: “Tôi... tôi không phải mẹ cậu!”

Này nhóc, ngoan nào, đừng nghịch, dọa chị sợ rồi đấy!