Kim Hoa nghe vậy liền lùi lại vài bước, bởi vì tròng mắt đen nhánh của Tang Thu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô ta. Nhỡ đâu Tang Thu thật sự lao tới đập cô ta một cái, lúc đó có đền 30 quả trứng cũng chẳng đáng.
Thấy Kim Hoa hoảng hốt, Tang Thu mới thu lại ánh mắt, rồi nhìn Lý Thành Lâm vẫn đang khó chịu, cô nói: “Sao nào, bồi thường hay để tôi đập lại một cái? Vết thương này rất đau, phỏng chừng phải nằm viện mười ngày nửa tháng, đến lúc đó tiền viện phí sẽ không chỉ có 150 tệ đâu. Mẹ Cẩu Thặng à, cô nên suy nghĩ kỹ nhé.”
Sắc mặt trưởng thôn tối sầm lại, ánh mắt nhìn Tang Thu chứa đầy sự bất mãn. Ông ta ho khan một tiếng rồi nhanh chóng nói trước khi Kim Hoa kịp lên tiếng: “Chuyện này các người tự quyết định đi. Kim Hoa, hay là cô bồi thường đi, chuyện này nếu ầm ĩ lên thì cô cũng chẳng được lợi lộc gì đâu.”
Ý của Lý Thành Lâm là tốt nhất nên dừng lại trước khi quá muộn.
Nếu nói về thái độ của trưởng thôn Lý thì đúng là thay đổi nhanh thật. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến ông ta, kệ nó muốn ra sao thì ra, nhưng có một điều kiện tiên quyết là không được làm to chuyện lên, nếu không cái chức trưởng thôn này ông ta khó mà giữ nổi.
Trưởng thôn Lý rất sĩ diện, thích nhất là người khác khen ông ta công bằng, giống như Bao Công tái thế.
Vì vậy, chuyện này tốt nhất là làm cho lớn hoá nhỏ, nhỏ hoá không có gì.
Ông ta không thể quá nhằm vào nhà họ Thích, nếu thể hiện quá rõ ràng thì người khác sẽ bàn tán.
Nhưng trước đây Lý Thành Lâm thực sự không nhận ra vợ của thằng Hai nhà họ Thích lại là người khó đối phó như vậy. Trước kia mới cưới chưa được bao lâu đã theo thằng Hai nhà họ Thích nhập ngũ. Lần này trở về mới được có vài ngày, tuy cô ta có gây náo loạn nhưng trước đây đầu óc rõ ràng không được thông minh cho lắm, sao hôm nay tự nhiên lại trở nên lợi hại thế?
Lý Thành Lâm đã nói vậy rồi, dù Kim Hoa có ý kiến cũng không thể làm mất mặt trưởng thôn, đành bĩu môi liếc nhìn Tang Thu một cái, ném lại một câu "lát nữa đưa đồ qua" rồi dắt Cẩu Thặng rời đi.
Kim Hoa đã đi rồi, những người vây quanh xem náo nhiệt cũng lục đυ.c rời đi, nhưng hôm nay Tang Thu đúng thật là còn khó đối phó hơn trước, chẳng trách nhà họ Thích toàn là người hiền lành nên chẳng thể làm gì Tang Thu.
Nhìn thấy mọi người đã đi hết, Trương Hồng bước lên vài bước đóng cổng sân, rồi nghi hoặc nhìn về phía Tang Thu, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Vợ thằng Hai à, con..." Đối diện với ánh mắt của Tang Thu, lời bên miệng Trương Hồng đổi thành: "Hay là con vào phòng nghỉ ngơi một chút?"
Trương Hồng làm mẹ chồng nhưng cũng không hiểu rõ cô con dâu thứ hai này, có vài chuyện cũng khó mà mở miệng hỏi.
Lúc này Tang Thu đang đau đầu, đặc biệt khi nghe thấy Trương Hồng gọi cô là "vợ thằng Hai", cô cảm thấy đầu càng đau hơn.
"À, con về phòng đây. Mẹ nhớ khi nào nhà Cẩu Thặng đưa đồ qua thì nhận lấy nhé." Tang Thu nói một câu rồi chui vào căn phòng cô đã tỉnh lại khi nãy.