Chương 5

Cẩu Thặng bị ánh mắt của Tang Thu dọa cho sợ hãi. Chẳng lẽ nó thực sự đánh chết người rồi ư?

Lỡ đâu ngày mai chị ta chết thật thì sao?

Cẩu Thặng là một đứa trẻ ngỗ ngược, thường hay bắt nạt các bạn cùng trang lứa trong thôn, nhưng suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ, bị Tang Thu nhìn như vậy, trong lòng bắt đầu sợ hãi.

Nghĩ tới đây, Cẩu Thặng nhịn không được liền "Oa" lên một tiếng, bật khóc nói: "Mẹ, con không hề cố ý, chị ta sẽ không thực sự biến thành quỷ đi theo con chứ? Mẹ, con không cần tiền mua đồ ăn ngon nữa đâu, con muốn về nhà, con không đau nữa, mẹ ơi, mẹ cào đau mặt con quá, mẹ về nhà thoa thuốc cho con đi, con đau quá... Hu hu hu, mẹ ơi, mẹ cấu con đau quá…”

Cẩu Thặng vừa nói xong, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Kim Hoa, đặc biệt là bàn tay đang cấu vào lưng Cẩu Thặng.

Lúc này mọi người ai cũng rõ ràng.

Vết cào trên mặt Cẩu Thặng là do Kim Hoa cào để ăn vạ nhà họ Thích.

Thật không biết xấu hổ!

Khóe miệng Tang Thu hơi nhếch lên, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, cô đã nhanh chóng trở lại vẻ yếu ớt khiến mọi người không khỏi cảm thấy thương cảm.

"Thằng nhãi ranh này, mày nói bậy cái gì đấy, đợi về đến nhà xem tao có xử lý mày không!" Kim Hoa thấy tình hình không ổn, định kéo Cẩu Thặng chạy về nhà, để lần sau quay lại.

Kim Hoa vừa kéo Cẩu Thặng định chạy, lúc này Tang Thu đang dựa trên người Trương Hồng đột nhiên đứng thẳng dậy, quát lớn: "Không được đi!"

Tiếng quát này của cô khí thế mười phần, còn đâu bộ dáng nhu nhược như vừa nãy.

"Cái gì?" Kim Hoa trợn trừng mắt, không kiên nhẫn nói.

"Cô bỏ đi như vậy thì ai đền bù đống máu trên đầu của tôi đây?"

Tang Thu chỉ tay vào băng gạc trên đầu, mở miệng tiếp tục nói: "Tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần một trăm năm mươi tệ và ba mươi quả trứng gà để bồi bổ là được, chuyện này coi như xong."

"Một trăm năm mươi tệ? Sao cô không đi cướp luôn đi. Cô là cái đồ không biết xấu hổ, đi giành ăn với một đứa trẻ lại còn muốn tôi bồi thường, bị đánh cũng đáng đời.Khoẻ như vậy lại còn đòi tẩm bổ cái gì chứ?!" Kim Hoa nhảy dựng lên mắng.

Tang Thu rất bình tĩnh, trước sự chứng kiến của mọi người thân thể một lần nữa mềm nhũn dựa vào lòng của Trương Hồng để chống đỡ, sau đó đỏ mắt nói: "Ôi, đau đầu quá… Không được rồi, tôi phải vào viện để chữa trị…"

Mọi người xung quanh ngơ ngác:…

Mẹ nó, kỹ năng diễn xuất này, không phục không được.

"Tang Thu, cô đừng có mà giả bộ. Bà đây không đền, cứ không đền đấy!" Kim Hoa hét lên.

"Ôi, đau đầu quá, đầu tôi…" Tang Thu nhỏ giọng rêи ɾỉ, bộ dáng đáng thương vô cùng.

Quần chúng ăn dưa bên cạnh đều biết rõ Tang Thu đang giả bộ, nhưng cũng không thể không đánh giá cao kỹ thuật diễn của cô.

"Không bồi thường, muốn tôi bỏ tiền ra, trừ khi cô đi chết thật!" Kim Hoa chơi xấu nói.

Cô ta không tin Tang Thu sẽ thật sự chết, cô khoẻ mạnh như vậy, sống thêm bốn, năm chục năm nữa cũng không vấn đề gì. Muốn moi tiền của cô ta, chờ kiếp sau đi!

"Ôi, đầu đau quá, không muốn sống nữa." Tang Thu khóc, bộ dáng "hoa lê đái vũ" khiến cho người xem không khỏi mềm lòng. Tang Thu rưng rưng nước mắt, đưa tay gạt đi, mở miệng nói: "Tôi không muốn sống nữa, ngày mai tôi liền lấy sợi dây thừng treo cổ tự tử trước cửa nhà cô. Dù sao sống cũng đau không bằng chết, vậy thì chết còn hơn. Người ta đánh vỡ đầu tôi, còn muốn ép tôi chết. Đợi đến lúc tôi chết, tôi cũng sẽ mở to mắt mà nhìn xem trên đời này còn có công lý hay không."

Trong lời nói lộ ra ba ý.

Thứ nhất, không bồi thường tiền thì tôi sẽ treo cổ tự tử trước cửa nhà cô.

Thứ hai, tôi mà chết là do cô ép chết.

Thứ ba, tôi chết không nhắm mắt có làm ma thì tôi cũng sẽ không tha cho nhà cô.

Kim Hoa:...

Trương Hồng:...

Mọi người:...

Mẹ kiếp, Kim Hoa gặp phải đối thủ rồi, đúng là đạo cao một trượng ma cao mười thước.

Tục ngữ nói quả nhiên không sai, núi cao còn có núi cao hơn!