Từ cuộc đối thoại, Tang Thu mơ hồ hiểu được "Tang Thu" mà cô ta mắng chính là mình. Cô đánh nhau với một đứa nhỏ, bị nó làm cho vỡ đầu. Đây là nguyên nhân vì sao đầu cô lại đau như vậy.
Tầm mắt cả Tang Thu dừng lại trên người đứa trẻ, chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, mở miệng nhàn nhạt nói: "Được, cô muốn như thế nào?"
"Cô nhìn xem, mặt mũi Cẩu Thặng nhà chúng tôi thành ra như này, từ lúc trở về đều khóc suốt, bị cô dọa không nhẹ. Tôi là người dễ nói chuyện, cô bồi thường chút tiền coi như là xong. Cứ như vậy đi, các người bồi thường một trăm năm mươi tệ và ba mươi quả trứng gà là được."
Nhóm người vây xem nghe thấy Kim Hoa giở trò “sư tử ngoạm” liền kinh ngạc.
Một trăm năm mươi tệ, đó là tiền lương gần nửa năm của một công nhân bình thường. Cho dù nhà họ Thích có một đứa con trai đang tùy quân thì một trăm năm mươi tệ cũng là quá nhiều, vậy mà còn mở miệng đòi thêm ba mươi quả trứng gà nữa.
Trương Hồng nghe Kim Hoa nói vậy nhịn không được đứng trước mặt Tang Thu, lườm cô một cái, khó chịu mở miệng: "Con vào nhà trước đi, đau đầu thì đừng có đi ra ngoài."
Dù thế nào thì Tang Thu vẫn là con dâu của nhà họ Thích, bây giờ bị thành ra như vậy, Trương Hồng cũng không thể bỏ mặc cô bị người ta ức hϊếp.
Trương Hồng nói xong lại nhìn về phía Kim Hoa, đen mặt nói: "Kim Hoa, cô đừng có quá đáng. Một trăm năm mươi tệ đấy, cô tưởng nhà chúng tôi có mỏ vàng sao? Cô thấy người nhà họ Thích chúng tôi dễ bị bắt nạt lắm à?”
"Nếu bà không đồng ý thì chúng ta đi tìm trưởng thôn làm chủ, xem trưởng thôn sẽ nói như thế nào." Kim Hoa bày ra bộ dáng "heo chết không sợ nước sôi" nói.
Trong thôn ai cũng biết trưởng thôn và Thích Chính không hợp nhau, dù có tìm đến thì chưa chắc trưởng thôn sẽ giúp đỡ họ.
Tang Thu nhìn người phụ nữ đứng chắn trước mặt mình, bà khoảng chừng gần năm mươi tuổi, khóe mắt đã có vài nếp nhăn, làn da khô ráp do phải làm việc vất vả.
Tang Thu không rõ tình huống trước mắt, nhưng rõ ràng người phụ nữ tên Kim Hoa trước mặt cô đang chiếm thế thượng phong.
Tròng mắt Tang Thu đảo quanh một vòng. Cô đột nhiên đưa tay ôm lấy đầu, cơ thể loạng choạng, mở miệng nói: "A! Đầu tôi đau quá!"
Trương Hồng nghe thấy Tang Thu kêu đau đầu liền lập tức đưa tay đỡ lấy cô. Tang Thu cũng thuận thế dựa vào người bà, miệng liên tục rêи ɾỉ: "Ôi, sao đầu lại đau thế này, tên khốn trời đánh nào dám đánh bể đầu tôi, mau đưa tôi đi bệnh viện, tôi phải nằm viện điều trị. Nếu ngày mai tôi chết thì dù thành ma tôi cũng không tha cho kẻ đấy đâu."
Nói xong, ánh mắt âm u của Tang Thu nhìn về phía đứa trẻ Cẩu Thặng bên cạnh Kim Hoa, cứ nhìn chằm chằm không rời mắt.