Mắt đảo qua bốn phía nhìn căn phòng xa lạ, trong lòng Tang Thu lộp bộp, có dự cảm không lành.
"Tang Thu, mau ra đây cho bà. Đừng tưởng rằng cô trốn trong phòng không chịu ra thì chuyện này liền cho qua. Để cho bố mẹ chồng gánh chuyện hộ mình thì đáng mặt gì chứ, đúng là đồ không biết xấu hổ! Lớn như vậy mà còn làm ra chuyện này, khó trách bị chồng bỏ, đuổi người từ trong quân về lại đây. Đáng đời lắm!"
"Kim Hoa, sao cô nói chuyện lại khó nghe như vậy. Tôi đã nói đầu Tang Thu bị thương, cô không thể vì thế mà bắt nạt người khác được. Cẩu Thặng nhà mấy người bị đánh nhưng Tang Thu nhà chúng tôi bị nó làm cho vỡ đầu, chuyện này đem so thì Cẩu Thặng nhà cô còn sai hơn nữa."
Tang Thu nghe hai người phụ nữ nói chuyện đều nhắc đến tên mình, không rảnh để ý đến tình huống trước mắt, bên ngoài nháo nhào như vậy, đương sự là cô cũng phải ra xem tình hình thế nào.
"Cạch." một tiếng, Tang Thu mở cửa đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, cô cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đặt trên người mình, quả thực là được chú ý.
Mọi người thấy Tang Thu đi ra, tuy rằng sắc mặt cô không được tốt lắm nhưng cũng không thể không thừa nhận gương mặt trước mắt thật xinh đẹp. Chậc chậc chậc, nhìn dáng người đó mà xem, là điển hình của dạng trước tấn công sau phòng thủ, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, một thân quần áo màu xanh nhìn khác biệt với người trong thôn. Vừa nhìn thấy đã biết rằng được nuôi dưỡng tốt, khó trách lúc trước Trương Hồng đồng ý rước người về nhà.
Thế nhưng, đẹp thì đẹp nhưng tính khí thật không thể nào làm người ta thích nổi.
Tầm mắt của Kim Hoa dừng lại ở vết thương trên đầu Tang Thu, trên đầu cô còn đang quấn băng gạc nhưng không hề có vẻ chật vật mà còn làm cho người ta sinh ra cảm giác thương tiếc. Trong mắt Kim Hoa hiện liên một chút ghen tị, trong lòng thầm mắng một câu: Hồ ly tinh!
"A, cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi. Muốn gặp cô cũng thật khó, tôi "mời " một lúc lâu cô mới chịu đi ra. Nhưng mà, nếu đã xuất hiện rồi thì chúng ta đem mọi chuyện nói cho rõ ràng đi, cô nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào đây?"
Tang Thu nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện, bộ dáng trông thật khó coi, con mắt hình tam giác, miệng thì xệ xuống, vừa nhìn liền biết là một người chanh chua đanh đá. Câu "Tâm sinh tướng" có lẽ là chỉ người phụ nữ này.
Từ cuộc đối thoại, Tang Thu mơ hồ hiểu được "Tang Thu" mà cô ta mắng chính là mình. Cô đánh nhau với một đứa nhỏ, bị nó làm cho vỡ đầu. Đây là nguyên nhân vì sao đầu cô lại đau như vậy.