Chương 131: Nhu tình khó cưỡng

Yên Nhi cảm thấy mình đã quen với con người lãnh đạm của anh, nhưng tuyệt nhiên không quen trước một mặt ôn nhu đan xen lưu mạnh này.

Lâm Nhất nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, như thể cô là người duy nhất trong mắt anh, điều đó làm cô muốn trốn tránh một chút. Thân thể vẫn rất khó chịu, phía dưới nóng lên, chân đau thắt lưng, né tránh ánh mắt của anh, mím môi nói: “Tôi muốn tắm rửa, anh đi ra ngoài trước.”

Chăn bông bên cạnh bị nhấc lên một góc, cô kinh ngạc, lúc này mới nắm lấy cổ áo của anh:

“Anh làm gì vậy?” Anh ôm chặt cô, trên khuôn mặt lạnh lùng ngày thường lại xuất hiện nụ cười nhẹ:

“Đưa em vào phòng tắm.”

Và rồi cô đang như bức tượng ngồi trên bệ, trong khi anh đang ở trong bồn tắm đặt nước nóng, điều chỉnh nhiệt độ rồi xoay người, “mau tắm rửa, ra ngoài ăn cơm.”

Sau đó mở cửa đi ra ngoài, bóng dáng cao lớn biến mất ở cửa, Yên Nhi vẫn có chút choáng váng. Đây là lần đầu tiên họ gần gũi như vậy, đã thế khi biết hoàn cảnh gia đình anh, cô lại có thêm vài tia đau lòng, dần xem anh như anh trai mà đối đãi, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ đến tình huống sẽ xảy ra tình một đêm với anh ấy. Sau này giữa họ sẽ không tránh khỏi tiếp xúc, nếu chuyện này đến tai Duy Minh chắc chắn sẽ có chuyện!

Hôm nay là thứ bảy, Lâm Nhất không phải lên công ty. Yên Nhi vào thời điểm này thường sẽ cùng Trúc Anh hoặc F5 đi chơi. Nhưng hôm nay cô không muốn động đậy vì cảm thấy không được khỏe, chợt nhớ ra anh ta đã ở trong cơ thể cô cả đêm, bọn họ không có biện pháp tránh thai nào. Cô hoảng sợ một lát, sau đó liền chính mình.

Anh ngồi bên cô, mặc áo len đỏ, ăn mặc rất giản dị, khuôn mặt tuấn tú, nhưng trông anh vẫn như một thiếu niên đôi mươi. Và hôm nay anh có vẻ rất vui, trước đây anh rất thích lao vào phòng học đọc sách và nghiên cứu đề tài, hôm nay lần đầu tiên anh cùng cô xem phim. Anh vừa xem ti vi vừa đưa một ít nước, cho thêm chút đồ ăn nhẹ, cho cô một cái bánh nhỏ.

Trong không khí có chút xấu hổ, cô không hiểu được thái độ của anh, ánh mắt dừng ở trên TV không lâu lại nhìn người bên cạnh, trong lòng có chút trống rỗng, thúc giục nói:

"Lâm Nhất..."

Đặt ly nước xuống, anh quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen như mực, sáng như ao xanh thẳm, cũng không nói lời nào.

"Tôi...Đêm qua..."

Cô cảm thấy ánh mắt của anh quá nhu tình, muốn nói anh không cần suy nghĩ nhiều nhưng đành quay đầu.. Anh dọn bàn và lại ngồi xuống bên cạnh cô. Cô cảm thấy mệt mỏi, cô lấy dũng khí nói thẳng vào vấn đề:

"Chuyện đêm qua chúng ta xem như chưa từng xảy ra đi"

Ngón tay mảnh khảnh xoay ly, yết hầu khẽ lăn, và mọi động tác đều đình trệ, anh trầm giọng nói:

"Em không thích tôi dù chỉ một chút sao?“ Con người lãnh tình như anh giờ lại trở nên tức giận, dùng lực áp cô về phía mình. Yên Nhi không còn sức lực trong tay nên chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy anh ra. Anh nắm lấy tay cô, thân thể cô lại rất mềm mại, nghĩ đến cái nơi đung đưa vô cùng mềm mại ẩm ướt mê người trong cơ thể cô. Lúc này, bàn tay yếu ớt không xương của cô bị anh nắm chặt, cô như chợt nghĩ lại lời anh nói...cô có thích anh không...

Anh nhìn cô chằm chằm. Mặc dù cô không trang điểm, nhưng làn da của cô như trứng gà bóc, có thể bị bắn vỡ bởi một viên đạn, nét mặt thanh tú, trông rất trẻ trung. Trong lòng thỏa mãn, anh bóp má cô, ấm ức nói:

“Anh đã nhận định em rồi"