Chương 115: Làm người mẫu bất đắc dĩ

Giang Dư lại biến mất khỏi thế giới của Jessi.

Cũng giống như lần trước, mấy ngày không trả lời tin tức, không đi khách sạn, đơn phương bốc hơi. Lần này, Jessi không dám thường xuyên nhắn tin làm phiền, cũng không hỏi lại trợ lý Điền, ngày nào cũng đến lớp và làm việc riêng của mình.

Cô ấy đã lập một kế hoạch cho chính mình.

Học kỳ này, phải tập trung ôn luyện cho kỳ thi DALF-C1 và tham gia lớp dịch thuật tiếng Pháp, có kinh nghiệm dịch bán thời gian, việc luyện đề sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Học kỳ tới, hầu hết các bạn trong lớp sẽ đi giao lưu, cô dự định ở lại Trung Quốc thi CATTI tiếng Anh, sau đó sang Pháp trao đổi một năm vào năm cuối cấp , và sau đó đến trường nơi đó để tiếp tục học.

Nếu không đạt được học bổng, cô phải tự trang trải học phí và sinh hoạt phí, đó là một số tiền rất lớn.

Dù tương lai tràn đầy hy vọng nhưng áp lực cũng không nhỏ. Nghĩ đến những điều này, cô lại càng có động lực học tập, cống hiến hết mình và bỏ lại những bộn bề suy nghĩ ...

Một cơn mưa mùa thu rơi xuống, gió thổi tan đi cái nóng nực, nhiệt độ trở nên dịu mát hơn một chút.

Những cây ô môi vàng được trồng trong khuôn viên đang đua nhau khoe sắc.

Buổi chiều không có lớp học, Jessi đang ngồi trong thư viện làm câu hỏi và đang tập trung thì màn hình điện thoại di động đột nhiên sáng lên và nhận được tin nhắn WeChat. Cô mở khóa và nhấp vào, thoáng thấy bức chân dung đầu đen xám quen thuộc.

là anh ấy...

Một thông báo định vị, tiếp theo là một thông báo khác: Mau đến đây.

Cô choáng váng.

Từ "Anh trai" trong mảnh giấy ấy phản chiếu trong mắt, cô không khỏi nghĩ đến đêm giông bão ấy, và đâu đó như nhói đau.

Một cảm giác phức tạp khó tả hiện lên trong đầu cô.

Cô chớp mắt, hít một hơi thật sâu, nhìn những câu hỏi còn dang dở của mình, không dám chậm trễ, lập tức đóng sách lại, thu dọn đồ đạc sau lưng bỏ đi.

Địa điểm là một công ty tên là SIENAMODEL, Jessi không kịp gọi tài xế đến nên đã gọi xe ở cổng trường rồi rời đi. Dọc theo đường đi, cô không biết việc gì khẩn trương, trong lòng có chút áy náy, nghĩ đến tình cảnh đau lòng đêm đó, cô càng thêm bất an.

Khoảng nửa tiếng sau, đến công ty.

Sau khi xuống xe, cô nhìn thấy trợ lý Điền đang đợi ở cửa, người sau nhìn thấy liền chào hỏi:

"Cô Jessi, chủ nhân đợi cô lâu rồi."

“Có chuyện gì vậy?”cô thận trọng hỏi.

Trợ lý Điền cười một cách công thức: "Khi nào lên thì sẽ biết."

Cô ấy dẫn đầu đi trước,Jessi ngoan ngoãn đi theo sau, tò mò nhìn.

Phong cách thiết kế của công ty này rất đơn giản, với mảng màu trắng, xám với những đường nét đơn giản, gọn gàng, không trang trí quá nhiều, ánh sáng vừa đủ, tầm nhìn rộng, nhìn tổng thể sáng sủa và trong suốt.

Phía bên phải hội trường là bức tường thẻ khuôn dán ảnh người mẫu, đủ hình dáng, kiểu cách.

Đi thang máy lên tầng ba và đi qua một hành lang dài với cánh cửa màu trắng ở cuối. Trợ lý Điền đẩy cửa bước vào, bên trong nói:

"Anh Giang, có người đến rồi."

Jessi lo lắng bước vào.

Căn phòng rộng và thiếu ánh sáng. Một tấm rèm màu xám và trắng buông xuống từ trần nhà. Một vài chiếc đèn pha khổng lồ hình vuông và tròn trên cao. Ánh sáng trắng dịu chiếu vào tấm rèm. Phía trước có một chiếc máy ảnh trên giá ba chân và một chiếc ghế sofa được đặt ở mặt xiê., bàn ghế và máy vi tính.

Cả chục con mắt đảo qua.

Cô nhìn thoáng qua Giang Dư đang đứng cạnh máy tính.

Anh ấy mặc một bộ vest đen được cắt may chỉnh tề, quần ống rộng cùng màu, một tay đút túi quần, mái tóc đen xoăn, cao, đôi môi cười thật gơi cảm.

Đôi mắt sâu thẳm ấy giống như những hố đen vô tận.

Cô bắt gặp ánh mắt của anh, hơi thở ngưng trệ, và tim cô đập nhanh như thể một lực hấp dẫn khổng lồ đang xé nát cô.

“Bé con, đến—” người đàn ông vẫy tay với một nụ cười nhẹ.

Cô gái ngoan ngoãn bước tới.

Giang Dư nắm lấy cổ tay cô, xoay người đi tới trước mặt một người nam nhân khác:

"Tề Ngôn, anh nghĩ như thế nào về cô ấy? Có thích hợp không?"

Người bên kia đang nghịch máy ảnh, nghe thấy tiếng động, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn Jessi từ trên xuống dưới, lại vòng qua anh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Anh ..." Jessi không hiểu họ đang nói gì, ngờ vực nhìn những người xung quanh.

Giang Dư dẫn cô đến góc tiếp theo cho đến khi anh dừng lại, cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói:

"Hôm nay anh trai muốn mời em làm người mẫu, làm ơn nhé!"

làm ơn-

Anh ấy thậm chí còn nói từ "làm ơn" với cô.

"Nhưng em không đủ cao ..."

"Để nhϊếp ảnh gia chụp vài tấm hình của em, đưa vào tạp chí, sau đó trả lương cho em hậu hĩnh, được không?" Giang Dư giơ tay vuốt ve tóc mềm của cổ.