Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Ngược Văn

Chương 105: Trúc Anh gặp rắc rối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc hai người họ đang ở trên giường giằng co qua lại thì bên ngoài liên tục có tiếng gõ cửa. Dù không muốn để ý cũng khó. Yên Nhi đẩy người đàn ông đè trên người mình sang một bên, giờ lấy áo tắm mặc khoác hờ vào đủ che đi vết tích. Nhìn người đàn ông y phục hở vài khuy áo cũng không có vẻ gì như vừa trải qua xuân tình mới an tâm ra mở cửa. Dù gì lúc này cũng chỉ chiều tối, nếu anh hai có qua phòng em gái trò chuyện cũng không ai nghi ngờ. Lúc mở cửa, người gõ không nghĩ lại là Trúc Anh, con bé dạo gần đây khá thích tìm cô hỏi bài, dù gì cô cũng đã đạt nhất bảng trong học kì gần đây, chuyện đó thành công gây chú ý toàn trường vì trước giờ, Yên Nhi trong mắt mọi người là cô học sinh chua ngoa, kênh kiệu, không lo chuyện học hành.Trúc Anh ánh mắt vui vẻ lấp lánh khi thấy cô nhưng khi người phía sau lướt qua người họ đi về phòng, Trúc Anh chợt lạnh lại chào hỏi qua loa:

"Anh hai"

"Ừm..."

Yên Nhi tựa lưng vào cửa, theo như cảm giác, có vẻ con bé không thích Đằng Kiến Quốc cho lắm, nhưng đúng là lúc trước cô và anh ta hay hợp sức bắt nạt nữ chính. Thời gian gần đây cô dặn dò hắn không được ức hϊếp Trúc Anh, thái độ của hắn từ đó cũng thay đổi. Có lẽ lúc trước hắn ghét Trúc Anh...là vì nguyên chủ Yên Nhi...

"Chị?" Nhìn chị thất thần, cô không khỏi lo lắng.

Yên Nhi lắc nhẹ đầu tự lấy tỉnh táo. Cô em gái nhỏ lo lắng quan sát mình kĩ như vậy, trái tim len lỏi chút ấm áp. Cô nghiêng người để cổ vào, tay khép cửa lại, chỉnh trang áo tắm che đi vết đỏ trên xương quai xanh, chắc chắn không lộ ra ngoài mới ngồi xuống giường cạnh em gái.

"Sao, có chuyện gì?" Yên Nhi lên tiếng hỏi.

Trúc Anh nghĩ tới mục đích của mình đến đây, cô hơi chần chừ, lại có chút lo sợ...nếu chị ấy nghĩ cô phiền thì sao? Và liệu chị ấy có tin vào những gì cô nói...

Gần đây ở trường học xảy ra một chuyện có thể nói làm chấn động cả trường, nhưng nhân vật chính lại là Đằng Trúc Anh cùng một nữ sinh khác tên Phan Diêm Tông-Người học sinh giỏi nhất khối của cô...

"Trúc Anh?"

Trúc Anh nơi đáy mắt có chút ướt, cô tựa vào lòng Yên Nhi, thở sâu một hơi mới nói tiếp:

"Gần đây...em liên tục bị mọi người hiểu lầm..."

Yên Nhi nhíu mày hai tay cố định tay con bé , đẩy cổ đối diện mình:

"Nói rõ chị nghe"

"Có một nữ sinh tên Pham Diêm Tông, cổ dường như không hề thích em, luôn tìm cách đẩy em vào vai một người đi ức hϊếp cổ..."

"Cô ta giở trò?"

"....."

Sau khi nói rõ mọi chuyện với chị ấy, Trúc Anh phần nào bớt ấm ức trong lòng hơn, nhưng người nguyện ý tin tưởng cô đều đếm trên đầu ngón tay...Nghĩ dến ngày mai đi học, chịu đựng ánh nhìn ghét bỏ, khinh thường của người khác, vai không khỏi run rẩy...

Và quả như cô nghĩ, mọi chuyện đến sáng hôm sau càng đi quá xa.

"Đằng Trúc Anh, trò đã đi quá xa rồi. Là học sinh của chúng tôi, sao trò có thể làm chuyện tồi tệ như bắt nạt trong khuôn viên trường? Danh dự trăm năm của trường chúng tôi sẽ bị mất vào tay trò!"

"Trò có biết video của mình đang lên hotsearch không? Bây giờ người dân cả nước đều biết đến trò, cổng trường ngày nào cũng đông người qua lại, còn phụ huynh thì cãi nhau trong hội nhóm."

"Vì lợi ích của trò Đằng, nhà trường sẽ tạm thời ghi nhận một cách nghiêm khắc, trò không cần rút lui khỏi trường. Nhưng trò phải đứng lên xin lỗi về việc này, phải bày tỏ quan điểm của mình trên Weibo và khôi phục hình ảnh của trường ... " Hiệu trưởng nghiêm khắc nhìn Trúc Anh phán quyết.

"Nếu trò vẫn không ăn năn, kể cả khi ông Đằng đích thân đến thì vấn đề này cũng không thể giải quyết được. Tôi tin rằng trò có thể hiểu trường đang cố giúp trò ..." Một người phụ nữ khác cũng đứng bên cạnh khuyên bảo.

Trúc Anh ngơ ngác nhìn người phụ nữ trung niên đang khiển trách mình, rồi im lặng.

Đây là cô giáo chủ nhiệm lớp của cô, một người phụ nữ tuy bề ngoài là giáo viên lương thiện nhưng thực chất lại tham lam tiền bạc.

Cô nhìn lướt qua người phụ nữ trước mặt đang kích động quở trách, đáp xuống bóng dáng người con gái đang mơ hồ đối diện.
« Chương TrướcChương Tiếp »