Tống Ngọc Lan sờ trán thấy đã bình thường lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, nhưng bụng đói cồn cào.
Cô định đứng dậy, mới phát hiện cạnh giường có một phụ nữ đang ngủ.
Nhìn tóc và dáng người thì có lẽ không phải là bà Tống.
Người canh giữ bên cạnh chắc là mẹ của nguyên chủ tên là Lưu Xuân, tạm thời làm công ở trấn.
Cô hơi động đậy là Lưu Xuân liền mở mắt.
Hai người nhìn nhau, Tống Ngọc Lan có chút xấu hổ, dù sao cô không phải nguyên chủ, và trong 45 năm cuộc đời mình cô chưa từng ở chung với người mẹ đã mất sớm.
Đây là điểm yếu của Tống tổng.
Lưu Xuân nhanh chóng phản ứng lại, đứng dậy, sờ trán cô dịu dàng hỏi: "Ngọc Lan, con có thấy không khỏe ở đâu không? Để mẹ gọi bác sĩ."
Tống Ngọc Lan lắc đầu, hốc mắt đỏ hoe.
Đây đương nhiên không phải cảm xúc của cô, mà là nỗi ấm ức của nguyên chủ.
Lưu Xuân thấy Tống Ngọc Lan với dáng vẻ uất ức, nước mắt cũng bắt đầu rơi lã chã, tiến tới ôm chặt lấy Tống Ngọc Lan, giọng nghẹn ngào: "Ngọc Lan à, chúng ta đừng quan tâm đến đồ tồi đó nữa, ba mẹ sẽ tìm cho con một người tốt hơn."
Tống Ngọc Lan cố gắng kìm nén sự cay mắt, giơ tay vỗ nhẹ lên vai Lưu Xuân, rốt cuộc vẫn không gọi ra được tiếng "mẹ", chỉ bình tĩnh mà nói: "Con không còn thích Triệu Kiến Quốc nữa, sau này con cũng không muốn tìm người đàn ông nào khác."
Điều cô muốn bây giờ là làm sao để cả nhà họ Tống sống tốt hơn, không để vì mình mà xảy ra tai ương không đáng có.
Lưu Xuân chỉ nghĩ rằng con gái mình vì đau lòng quá mà nói những lời đó, nên cũng không nói gì thêm để kích động Tống Ngọc Lan.
Căn phòng bệnh trở nên im lặng, trong đầu Tống Ngọc Lan vẫn còn những hình ảnh lúc thân thể cũ của mình sống chung với gia đình, nhưng cô rốt cuộc không phải là người đó, trong lòng vẫn không thể nào tiếp nhận tình thương của Lưu Xuân như mẹ ruột.
Lưu Xuân nhìn Tống Ngọc Lan dường như không còn vui vẻ hoạt bát như trước, bà vẫn cho rằng đó là do Triệu Kiến Quốc làm tổn thương cô. Tất cả cũng tại bà và chồng sau mùa thu hoạch muốn làm thêm chút việc để có tiền phụ giúp gia đình.
Chính điều này đã tạo cơ hội cho nhà họ Triệu gây hại cho Tống Ngọc Lan.
Bà đã bàn với chồng là tạm thời không đi làm nữa, phải ở nhà trông nom Ngọc Lan, sợ con gái nghĩ quẩn.
Tống Ngọc Lan không biết rằng Lưu Xuân đã nghĩ mọi thay đổi của cô đều là do chịu trắc trở trong tình cảm mà ra.
Cô chỉ cảm thấy bụng đói cồn cào, lại có chút đau âm ỉ, lúc này cô mới nhớ trong sách nói cô vì lần rơi xuống nước này mà tổn thương tử ©υиɠ, sau này khó có con.
Dù cô không muốn tìm đàn ông sinh con, nhưng lại không muốn mình trở thành người không thể sinh được.
Vì vậy cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Lưu Xuân, da dẻ tuy hơi vàng và sạm nhưng không có vẻ buồn đau, thế thì chắc không sao.
Đúng lúc Tống Ngọc Lan đang nghĩ xem có nên nói gì hay không thì cánh cửa bị đẩy ra, bà nội Tống khoác khăn trùm đầu bước vào, trên tay ôm một cái bát được bọc trong túi ni lông.