Cuối cùng Tống Ngọc Lan cũng thoát khỏi tình huống khó xử, nằm xuống giường và tiếp tục thức để canh chừng.
Đến nửa đêm, bà nội Tống tỉnh dậy, thay phiên đi vệ sinh với Tống Ngọc Lan, sau đó cô mới có thể ngủ say.
“Anh Trạch Dân, cái này là gì vậy?”
“Đây là vỏ đạn anh nhặt lại khi huấn luyện, anh làm nó thành mô hình súng. Em thích thì anh sẽ tặng em.”
“Không, em không thể nhận.”
“Trẻ con mà, cái gì cũng tò mò, Trạch Dân đừng để ý.”
“Không sao đâu, trong quân đội có nhiều vỏ đạn lắm, anh chỉ tiện tay làm thôi, tặng em đó, Ngọc Cảnh.”
“Cầm đi, anh Trạch Dân rất giỏi làm thủ công, trong phòng anh ấy còn nhiều thứ giống thế này lắm.”
Tiếng trò chuyện của Tống Ngọc Cảnh, bà nội Tống và hai người đàn ông lạ vang lên bên tai, Tống Ngọc Lan duỗi người, tỉnh giấc.
Cô nhìn sang bên thì ngay lập tức chạm phải ánh mắt của người đàn ông đứng bên cạnh giường mình. Tống Ngọc Lan lập tức tỉnh táo, nhanh chóng ngồi dậy.
Tống Ngọc Cảnh nhảy xuống giường, lao về phía Tống Ngọc Lan: “Chị, chị dậy rồi!”
Tống Ngọc Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đã lên cao, rồi quay lại nhìn mấy người trong khoang, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng.
Bà nội Tống vội giải thích: “Ngọc Lan à, đừng lo lắng. Hai người này là bộ đội, đang về thăm gia đình, đi cùng chuyến tàu với chúng ta.”
“Chào cô, tôi là người tối qua nói chuyện với cô, Chu Thế Văn” Chu Thế Văn cười nói, giọng điệu nhẹ nhàng, thân thiện.
Tống Ngọc Lan quay lại nhìn, thấy một người đàn ông cao lớn đứng dựa vào giường của bà nội Tống. Anh ấy mặc một chiếc áo thun xanh lá, bỏ trong quần quân phục, cơ bắp trên ngực anh ấy nhô lên theo từng nhịp thở đều đặn.
Chu Thế Văn có dáng vẻ đúng chuẩn của một người lính. Chỉ cần nhìn thoáng qua thì ai cũng biết anh ấy là bộ đội. Dáng vẻ khỏe khoắn, cùng sự sôi nổi, hoạt bát không hề tạo cảm giác khó chịu, mà ngược lại còn rất hòa đồng.
“Lục Trạch Dân.” Người đàn ông đứng cạnh giường Tống Ngọc Lan chỉ giới thiệu tên mình một cách đơn giản, giọng nói trầm ấm, mềm mại như một làn gió nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô.
Tống Ngọc Lan nhìn về phía Lục Trạch Dân, người mà cô đoán chính là người tối qua đã chạm mắt với cô. Không ngờ anh lại có vẻ ngoài đầy tà mị như vậy.
Đặc biệt là đôi mắt đào hoa nổi bật của anh, mắt dài, lông mi rậm, đuôi mắt hơi cong xuống rồi nhẹ nhàng vểnh lên. Đúng chuẩn đôi mắt đào hoa kinh điển. Cộng thêm sống mũi cao thẳng và khuôn mặt sắc bén như được điêu khắc, trong đầu Tống Ngọc Lan chỉ có một suy nghĩ: "Đây mới đúng là nam chính!"
Hơn nữa, chiều cao ít nhất cũng phải 1m85, thật sự là tuyệt vời!
Lục Trạch Dân mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu xanh lá quân đội, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác công nhân màu đen, ống tay áo được xắn lên một cách tùy ý, lộ ra cánh tay trắng trẻo nhưng săn chắc.
Quân nhân mà lại có nước da trắng như thế này sao?