Trong đám đông, bà nội Tống đã đánh nhau với mẹ Triệu.
“Ai bảo bà nói láo, bôi nhọ cháu gái tôi”.
“Ai nói láo, con gái tôi tận mắt nhìn thấy Tống Ngọc Lan không rõ ràng với nam sinh ở trường học nên mới bị đuổi học!”
Tống Ngọc Lan nhanh chóng tìm kiếm trong ký ức về Triệu Hoa, là em gái Triệu Kiến Quốc.
Triệu Hoa cùng cô lớn lên, coi như là chị em tốt, học chung một lớp, nhưng vì nam sinh mà Triệu Hoa thích lại thích Tống Ngọc Lan nên cô ta mới hận cô.
Vì Tống Ngọc Lan và Triệu Kiến Quốc đã đính hôn nên Triệu Hoa chỉ đành chịu đựng, duy trì quan hệ tốt bên ngoài.
Khi Lãnh Thúy Anh xuất hiện, Triệu Hoa liền bộc lộ bản chất âm hiểm.
Lần này nguyên chủ rơi xuống nước chính là do Triệu Hoa hẹn nguyên chủ ra bờ sông nói chuyện, rồi thừa dịp nguyên chủ không chú ý mà đẩy nguyên chủ xuống nước.
Sau đó tên lưu manh thôn bên cạnh cũng lập tức nhảy xuống sông. Nhưng thực ra nguyên chủ lại biết bơi.
Cái gọi là bị lưu manh cứu đều là lời nói một bên của Triệu Hoa. Nguyên chủ và lưu manh kia chỉ là một trước một sau từ sông lên, Tống Ngọc Lan vốn đang có kinh nguyệt nên rất khó chịu, lên bờ liền dựa vào cây ngất đi, không hiểu rõ mà bị Triệu Hoa bôi nhọ, tự nhiên liền thành nguyên chủ bị lưu manh cứu.
“Khụ khụ”. Tống Ngọc Lan nhẹ giọng ho khan, lạnh mặt bước đến trước hai người đang đánh nhau.
“Ngọc Lan, sao cháu lại tới đây, đi mau, kẻo bị thương!” Bà nội Tống phân tâm nói, gương mặt đã bị móng tay của bà Triệu cào rách một vết máu.
Thấy bà nội bị đánh, Tống Ngọc Lan cảm giác máu nóng bừng lên, không biết sức lực từ đâu ra mà cô buông tay Tống Tiểu Cẩu, tiến lên tách hai người ra, giơ tay tát mạnh lên má bà Triệu một cái.
Tống Ngọc Lan cảm nhận được một cơn giận dữ trong người bùng lên, có lẽ là phản ứng của cơ thể này.
Bị Tống Ngọc Lan tát, bà Triệu lập tức nổi điên, giơ tay định đánh lại: “Đồ rác rưởi, mày dám đánh tao! Tao đánh chết mày!”
“Ngọc Lan, tránh ra, để bà đối phó với mụ đàn bà đanh đá này”. Bà nội Tống đứng sau lưng Tống Ngọc Lan định xông lên.
Tống Ngọc Lan nắm chặt tay bà Triệu, giọng nói lạnh lùng. “Chờ một chút, tôi có chuyện muốn hỏi”.
Hai người ngừng lại, không nhúc nhích.
Tống Ngọc Lan buông tay bà Triệu ra, cảm thấy bụng đau âm ỉ, có lẽ do lần rơi xuống nước này mà sau này cô khó có con, nên cô cần phải nhanh chóng đến bệnh viện.
“Bà Triệu, bà cứ nói tôi là đồ rác rưởi, bà có tận mắt thấy tôi làm gì không? Hay là ai trong thôn này nhìn thấy?” Giọng Tống Ngọc Lan vừa đủ lớn để mọi người xung quanh có thể nghe rõ.
“Con gái tôi thấy!” Bà Triệu hét lên.