Nhưng nếu đã làm hộ khẩu thì cái tên này sẽ đi theo con trai suốt đời.
Chính vì vậy, suốt những năm qua, bà và Tống Đại Cường luôn trì hoãn việc làm hộ khẩu cho con trai.
Lưu Xuân hiểu rằng thực ra mẹ chồng là người tốt, vậy nên bà không muốn trái ý mẹ chồng.
Bao năm qua, mẹ chồng đã phải một mình gồng gánh cả gia đình, thật sự rất vất vả.
Vì vậy, Lưu Xuân và Tống Đại Cường quyết định tạm thời trì hoãn việc làm sổ hộ khẩu, xem liệu mẹ chồng có đổi ý, đặt cho con trai một cái tên nghe hay hơn không.
Biết Tống Ngọc Lan sẽ đưa Tống Tiểu Cẩu đi làm hộ khẩu, cả ngày hôm đó Lưu Xuân và chồng đều lo lắng. Trong lòng họ nghĩ ngợi: nếu con trai mình thực sự mang tên "Tống Tiểu Cẩu", sau này thằng bé lớn lên hiểu chuyện rồi thì mình biết ăn nói với nó thế nào?
Mỗi khi nghĩ đến điều đó là Lưu Xuân liền không kìm nổi nước mắt.
Bà vừa nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đi vừa lẩm bẩm: “Tên Ngọc Cảnh nghe thật hay! Mẹ, mẹ đặt tên hay quá!” Trong lời nói đầy sự biết ơn dành cho bà mẹ chồng.
"Đừng tâng bốc mẹ nữa, tên này là do Ngọc Lan nghĩ ra. Ngọc Lan nhà ta có học vấn, lúc nãy nhân viên làm hộ khẩu cũng khen cái tên này hay." Bà nội Tống đưa nửa túi gạo và bột cho Lưu Xuân: "Thôi đừng đứng đó nữa, đi nấu bát mì rồi luộc trứng cho Ngọc Lan đi."
"Cháu không muốn ăn trứng đâu, cháu muốn ăn xúc xích, cả nhà chúng ta cùng ăn. Dù sao đây cũng là tiền cháu kiếm được mà." Tống Ngọc Lan kéo tay bà nội vào nhà.
"Được thôi! Đã là tiền cháu tự kiếm được thì chúng ta sẽ ăn sang một bữa, tất cả mọi người đều ăn xúc xích!" Bà nội Tống vừa cười vừa vỗ nhẹ vào tay Tống Ngọc Lan.
Tống Đại Cường từ ngoài bước vào, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người liền tò mò hỏi: "Tiền gì vậy? Sao lại bảo chúng ta có thể ăn xúc xích?"
"Lo làm việc của con đi, ăn xong rồi mẹ sẽ nói sau." Bà nội Tống vẫy tay.
Nghe vậy, Tống Đại Cường không dám hỏi thêm mà vội vàng chạy vào bếp giúp Lưu Xuân nấu ăn.
Khi cả nhà đã ăn xong bát mì nóng hổi, một mình bà nội Tống đứng ngoài cửa hồi lâu, lặng lẽ ngắm nhìn ánh đèn tắt dần trong nhà hàng xóm, trong lòng trầm tư suy nghĩ.
Một lát sau, bà mới quay vào nhà rồi đóng cửa lại.
Những người ngồi trong phòng khách không ai hiểu hành động của bà, nhưng cũng không ai lên tiếng hỏi.
Mãi đến khi không gian yên lặng bao trùm thì bà nội Tống mới nói trong bóng tối: "Sáng mai, Đại Cường và Lưu Xuân lên núi hái mấy cây nấm đen về."
"Sao ạ?" Tống Đại Cường ngơ ngác không hiểu.
"Các con có đoán được mấy cây nấm hôm nay Ngọc Lan đem bán được bao nhiêu tiền không?"
"Thật sự bán được tiền à?" Lưu Xuân ngạc nhiên đến nỗi giọng thay đổi.
"Nói nhỏ lại." Bà nội Tống cảnh báo, rồi tiếp tục: "Là chúng ta có mắt như mù, nấm đó là báu vật lớn đấy, một cây có thể bán được 11 tờ đại đoàn kết. Vẫn là Ngọc Lan nhà mình có phúc khí, cực kỳ tinh mắt."