Tống Ngọc Lan đưa tay lên sờ mặt mình, nhìn vào mắt đen của Tống Tiểu Cẩu, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ hiện lên.
Dù không rõ ràng nhưng Tống Ngọc Lan vẫn có thể nhận ra diện mạo thân thể này rất đẹp, quả thật là nhan sắc khuynh thành.
Nhưng vào lúc này, diện mạo này lại không được chào đón, mọi người gọi chung là diện mạo hồ ly tinh.
Được hoan nghênh chính là diện mạo mạnh mẽ, gương mặt chữ điền của nữ chính Lãnh Thúy Anh.
Tống Ngọc Lan cười vuốt mặt, Tống Tiểu Cẩu cũng cười theo.
Nói về đời trước thì thứ cô thiếu nhất chính là tình thân và ngoại hình.
Ba mẹ mất sớm, cô mang tiền bồi thường đến ở nhờ nhà cậu, nhưng dì đối xử với cô cực kỳ lạnh nhạt, nếu không phải vì có tiền bồi thường thì chắc chắn Tống Ngọc Lan không thể lên đại học.
Sau khi lên đại học, cô điên cuồng muốn có một gia đình cho riêng mình, nhưng ngoại hình của cô chỉ bình thường, thậm chí có phần xấu.
Cô không thể tìm thấy người thật lòng yêu mình, vì thế liền bỏ qua tình cảm, chuyên tâm nỗ lực suốt 20 năm, trở thành nữ quản lý cấp cao duy nhất trong công ty đa quốc gia hàng đầu thế giới.
Rõ ràng ngày hôm qua vừa mới thăng chức, lương một năm cao ngất ngưởng.
Nhưng hiện tại tiền tiết kiệm, xe, nhà đều biến mất.
Hôm nay, cô phải bắt đầu lại từ con số 0.
Nhưng với Tống Ngọc Lan, điều cô không thiếu nhất chính là dũng khí bắt đầu lại. Huống chi, ở trong sách thì thân thể này lại có tình thân và ngoại hình.
Sự thông minh tài trí còn thiếu thì hãy để Tống Ngọc Lan cô tới bổ sung đi!
Thu suy nghĩ lại, Tống Ngọc Lan dựa vào Tống Tiểu Cẩu chậm rãi đứng dậy. Lúc này cô mới cảm nhận được người mình nhơ nhớp, quần áo dính chặt vào da, hai điểm trước ngực nổi bật lên rõ ràng.
Dùng đôi tay kéo quần áo, nhưng vẫn dính chặt vào da.
Tống Ngọc Lan nhìn Tống Tiểu Cẩu trong chiếc áo khoác mỏng, hiện tại là đầu mùa đông, Tống Tiểu Cẩu chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng không có tay áo, lòng cô chua xót, nhưng vẫn phải giải quyết vấn đề trước mắt. Tống Tiểu Cẩu là con trai, có hở chút cũng không sao.
“Em trai, cho chị mượn áo của em được không?”
Tống Tiểu Cẩu lập tức cởϊ áσ ra đưa cho Tống Ngọc Lan.
Tống Ngọc Lan nhìn thấy xương sườn nhô lên của Tống Tiểu Cẩu, hốc mắt đỏ lên.
Trong tiểu thuyết, để nổi bật việc cả nhà đều yêu chiều Tống Ngọc Lan, liền nuôi Tống Tiểu Cẩu như một con chó.
“Em trai, sau này chị nhất định sẽ cho em ăn no”. Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng nói.
Cô mặc áo của Tống Tiểu Cẩu vào, che đi những chỗ nhạy cảm, không để ai chú ý đến thân hình cô, sau đó bảo Tống Tiểu Cẩu đỡ cô vào trong đám người.