Trong lòng Tống Ngọc Lan không khỏi mừng thầm, xem ra người này biết giá trị của nó. Cô liền bước lên đứng cạnh bà nội, đáp thay: "Chúng cháu tìm thấy ở trong rừng sâu sau làng."
Người đàn ông trung niên gật đầu như suy nghĩ điều gì đó, rồi hỏi tiếp: "Các người có bao nhiêu nấm linh chi đen?"
Tống Ngọc Lan lấy nốt bốn cây linh chi còn lại trong túi ra và lắc đầu: "Chỉ tìm thấy mấy cây này thôi."
Người đàn ông kia và Tống Ngọc Lan nhìn nhau trong chốc lát, ông ta hơi ngạc nhiên khi thấy cô gái trẻ này không dễ bị lừa. Ông cầm nấm linh chi giơ lên và nói: "Nấm linh chi đen này là một loại thảo dược hiếm, các người định bán nó với giá bao nhiêu?"
Tống Ngọc Lan quay sang nhìn bà nội. Bà nội nhanh chóng đáp: "Cái đó phải do ông chủ quyết định."
Người đàn ông trung niên cười: "Vậy thế này đi, tôi không muốn ép giá, một cây nấm linh chi này tôi trả cho các người 100 đồng."
Bà nội Tống và Tống Tiểu Cẩu nghe thấy con số ấy thì há hốc miệng, không thể tin nổi.
Nhưng Tống Ngọc Lan vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Trong lòng cô thầm tính toán, thấy giá này có vẻ hơi thấp.
Vì vậy, cô mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Ông chủ, nấm linh chi đen quả thật là đồ hiếm, nhưng 100 đồng thì hơi ít. Theo tôi biết, nấm linh chi vài chục năm tuổi mới có giá như vậy, mà mấy cây chúng tôi tìm được đều rất tốt."
Người đàn ông trung niên nheo mắt: "Cô gái, đừng quá tham lam. Giá này đã là rất cao rồi."
Tống Ngọc Lan bình tĩnh đáp lại: "Tôi tin rằng giá trị của nấm linh chi này còn cao hơn thế. Thế này đi, ông hãy tăng giá thêm một chút, chúng tôi cũng sẽ nhượng bộ. Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo rằng nếu chúng tôi tìm thấy thêm nấm linh chi đen thì chúng tôi sẽ chỉ bán cho cửa hàng của ông."
Người đàn ông trung niên nhướng mày: "Ồ, ý cô là cô còn có thể tìm thêm được nấm linh chi đen nữa à?"
Đôi mắt ông ta như hai ngọn đuốc, nhìn chằm chằm vào mắt Tống Ngọc Lan, như muốn xuyên qua ánh nhìn ấy để thấy rõ những suy nghĩ trong lòng cô.
Ông ta ngạc nhiên phát hiện đôi mắt của cô gái này thật đẹp và cuốn hút, khiến ông không khỏi tò mò muốn biết thêm về cô.
Trong khi đó, bà nội Tống và Tống Tiểu Cẩu vẫn chưa hết ngạc nhiên trước con số 100 đồng, họ không thể tưởng tượng nổi rằng một cục nấm đen thui lại có thể bán được giá cao như vậy!
Tống Ngọc Lan hơi nheo mắt, thể hiện sự quyết tâm và tự tin: "Nấm linh chi đen này rất có duyên với tôi, nên tôi có thể tìm thêm."
Người đàn ông trung niên im lặng một lát, xem xét lại nấm linh chi trong tay, rồi chậm rãi nói: "Được, nếu thế thì tôi sẽ nhượng bộ, mỗi cây nấm linh chi tôi sẽ trả 110 đồng. Đây là mức giá cao nhất mà tôi có thể đưa ra. Nhưng cô phải cam kết rằng tất cả nấm linh chi đen mà các người tìm thấy sẽ chỉ bán cho tôi."
"Ông cứ yên tâm, tôi cam kết sẽ chỉ bán nấm linh chi đen cho cửa hàng của ông." Tống Ngọc Lan mỉm cười đáp.