Cô xem xét kỹ, phát hiện cây nấm này còn to hơn cây linh chi mà mợ cô từng được tặng đến một phần ba!
Nhớ lại lời mợ kể rằng cây linh chi mà mợ cô dùng đã mọc mấy chục năm, Tống Ngọc Lan không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ cây linh chi đen này đã có tuổi đời hàng trăm năm?
Tuy nhiên, vị trí mà nó mọc cũng không sâu lắm, có lẽ chưa lâu đến thế, cô nghĩ, phải đợi đến khi gặp thầy thuốc thì mới biết chắc được.
Ngay lúc đó, Tống Tiểu Cẩu vừa ăn khoai vừa hớn hở reo lên: "Chị ơi, nhìn này, bên kia cũng có một cây nấm đen nữa!"
Tống Ngọc Lan vội vã nhìn xung quanh, rồi ra hiệu cho Tống Tiểu Cẩu: “Em nói nhỏ thôi."
"Tại sao ạ?" Tống Tiểu Cẩu ngoan ngoãn hạ giọng, hỏi bằng giọng trẻ con.
Tống Ngọc Lan nghĩ bụng, Tống Tiểu Cẩu đã có khả năng tìm kiếm tốt như vậy, sau này chắc chắn sẽ còn giúp cô nhiều, liền kéo cậu lại gần và thì thầm: "Chị đọc trong sách thấy nói rằng đây là nấm linh chi đen, có thể bán được tiền."
Nghe xong, Tống Tiểu Cẩu lập tức đưa tay bịt miệng lại, đôi mắt đen láy đảo tròn tỏ vẻ thấu hiểu.
May mắn là Lưu Xuân và Tống Đại Cường vì lo lắng cho sức khỏe của Tống Ngọc Lan nên không đi sâu vào rừng, chỉ dừng ở lưng chừng núi, nơi mà củi khô đã bị người dân nhặt hết từ lâu, vì thế cũng không có nhiều người qua lại.
Dưới sự hướng dẫn của Tống Tiểu Cẩu, Tống Ngọc Lan tìm được tổng cộng 5 cây linh chi đen, đều to cỡ bàn tay.
"Được rồi, chị cũng chưa chắc chắn lắm về thứ này, ngày mai mình sẽ mang tới huyện hỏi thử xem." Tống Ngọc Lan không định hái hết một lần, làm thế sẽ quá lộ liễu.
"Tại sao không hỏi ở thị trấn?" Tống Tiểu Cẩu tròn mắt hỏi.
Tống Ngọc Lan suy nghĩ một chút rồi quyết định nói thật với cậu: "Thị trấn gần quá, nhiều người trong làng mình sẽ biết, nếu họ phát hiện thứ này bán được tiền thì nhà mình sẽ không kiếm được nhiều nữa. Hơn nữa, giá ở huyện có thể sẽ cao hơn."
Tống Tiểu Cẩu gật đầu ngay lập tức: "Em hiểu rồi, đó gọi là "không để lộ của cải ra ngoài"."
Tống Ngọc Lan bật cười: "Đúng, không để lộ của cải."
Hiện tại cô vẫn chưa giàu, chưa đủ khả năng giúp tất cả mọi người cùng phát tài. Đợi đến khi cô có chỗ đứng vững chắc thì cô sẽ chia sẻ với dân làng sau.
Đó là lòng tốt duy nhất của Tống Ngọc Lan.
"Làm gì mà hai chị em thì thào to nhỏ thế?" Lưu Xuân tươi cười tiến lại hỏi.
"Không có gì đâu mẹ, bọn con chỉ nói là hôm nay trên núi hơi nóng." Tống Ngọc Lan vừa cười vừa trả lời, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho Tống Tiểu Cẩu đừng nói gì thêm, vì đây là nơi công cộng, xung quanh có nhiều người, không thể lơ là được. Tốt nhất là đợi về nhà rồi mới nói chuyện kỹ.
Tống Tiểu Cẩu nhanh nhẹn hiểu ý, gật đầu lia lịa.
Thấy trán Tống Ngọc Lan đẫm mồ hôi, Lưu Xuân lật tay áo lấy vạt áo trong sạch sẽ ra lau cho cô, dịu dàng nói: "Bảo con đừng đi ra ngoài, không nghe, giờ thì nóng quá rồi phải không? Đợi bố con xuống núi, cả nhà mình sẽ về."
Tống Ngọc Lan thấy lòng ấm áp, giống như khi bà nội chăm sóc cô, cô để yên cho Lưu Xuân lau mồ hôi cho mình.