Bà nội Tống nhìn cháu gái kiên quyết như vậy, đành phải gật đầu: “Cháu ngoan, nếu thấy cơ thể có gì không ổn thì phải nói với bà ngay. Mẹ cháu tuy không mạnh mẽ trong nhiều việc, nhưng sức lực thì lớn lắm đó.”
Lưu Xuân bên cạnh cũng vội gật đầu tán thành, đồng ý với lời bà.
Nghe vậy, Tống Ngọc Lan có chút ngại ngùng, vô thức chạm tay lên mũi.
Theo chức vụ ngày càng tăng lên, cô đã quen với vai trò của một lãnh đạo, ra lệnh, chỉ đạo. Nhưng giờ được chăm sóc tận tình chu đáo thế này, cô cảm thấy có chút lạ lẫm nhưng lại rất dễ chịu.
Nhớ lại, trước khi xuyên vào cuốn sách này, cô đã 45 tuổi, mà Lưu Xuân hiện tại chỉ mới 36, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cô. Cô thực sự thấy có chút ngại khi phải đóng vai "trẻ".
Khi Tống Ngọc Lan và mọi người về đến nhà thì đã gần trưa.
Từ xa, cô đã thấy một cậu bé đứng bên trong cổng rào, đang say sưa ăn khoai lang nướng, chính là Tống Tiểu Cẩu.
Nhìn lên ngôi nhà đất đơn sơ đứng lẻ loi, bao quanh là hàng rào cũ nát, căn nhà như đã trải qua nhiều năm tháng khắc nghiệt, mỗi bức tường, mái nhà và cánh cửa đều toát lên vẻ cũ kỹ, sờn rách.
Tuy vậy, nơi đây vẫn là một mái nhà đầy ắp tình thương.
Bước vào nhà, cô thấy tuy đồ đạc đơn giản nhưng được sắp xếp gọn gàng; sàn nhà không bằng phẳng nhưng lại sạch sẽ.
Trong căn nhà này, mọi ngóc ngách đều tràn đầy tình cảm gia đình.
Với cô thì có lẽ môi trường này không hoàn hảo, nhưng so với cuộc sống lạnh lùng, vô cảm ở nhà cậu mợ thì nơi đây thật sự là thiên đường.
Ở đây, cô cảm nhận được tình thương yêu thực sự, dù nó vốn thuộc về nguyên chủ, nhưng bây giờ cô mới là người sống trong thân xác này.
“Chị ơi, chị có đói không? Em có khoai lang mới nướng xong nè!” Tống Tiểu Cẩu vừa nói vừa phủi bụi đất trên người, nhưng khuôn mặt cậu vẫn lấm lem bùn đất, trông y như một chú mèo nhỏ.
Đôi mắt to tròn sáng rực của cậu bé lúc này còn ánh lên niềm vui, như thể vừa khám phá ra điều gì quý giá.
Cậu chìa bàn tay bẩn thỉu ra, cẩn thận chỉ về phía bếp lửa, nơi có một củ khoai lang thơm phức với vỏ màu vàng óng lộ ra một góc.
Tống Ngọc Lan nhìn vào đôi mắt sáng của Tống Tiểu Cẩu, trong lòng bỗng thấy ấm áp. Cô đưa tay kéo lấy bàn tay gầy guộc của em trai, rõ ràng đã 11 tuổi nhưng trông chỉ như đứa bé tám chín tuổi.
"Em ăn đi, chị không đói." Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng phủi bụi bẩn trên bàn tay nhỏ đen đúa của Tống Tiểu Cẩu, khiến cậu bé hơi ngượng ngùng muốn rút tay về.
“Không được động.” Nghe lệnh của Tống Ngọc Lan, Tống Tiểu Cẩu lập tức đứng thẳng đơ, để yên cho chị phủi sạch bụi trên tay mình.
“Ngọc Lan à, lại đây uống thêm bát canh gà nữa này.” Bà nội Tống từ bếp nhỏ đi ra, tay bưng một bát canh gà nóng hổi tiến về phía cô.
Tống Ngọc Lan tinh mắt nhìn thấy Tống Tiểu Cẩu nuốt nước bọt, đoán rằng con gà bà nội gϊếŧ hôm qua chắc đã rơi hết vào bụng cô.
Trong ký ức của thân xác này, mọi thức ăn, quần áo của cô đều là loại tốt nhất trong nhà. Ngay cả Tống Tiểu Cẩu, đứa cháu trai duy nhất trong nhà cũng chỉ được ăn giống với mấy người bà Tống. Mỗi năm cậu chỉ được ăn một quả trứng vào ngày sinh nhật.
Còn cô lúc nào cũng có canh gà để ăn.