Phía sau bà còn có một người đàn ông trung niên cao lớn, trên mặt đầy vẻ u sầu, nhưng khi thấy Tống Ngọc Lan đã tỉnh thì lập tức cười rạng rỡ, vội bước theo bà nội Tống đến gần giường.
“Lại đây, Ngọc Lan, ăn khi còn nóng đi.” Bà nội Tống mở lớp túi ni lông ra, một mùi thơm nồng nàn của súp gà tỏa ra khắp phòng.
Tống Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn bà nội Tống, rồi lại nhìn người đàn ông trung niên đứng phía sau, có lẽ đây chính là cha ruột của thân thể này, tên là Tống Đại Cường.
Lời nói xoay mấy vòng trong miệng cô, cuối cùng vẫn không thốt ra được, chỉ lặng lẽ giơ tay nhận lấy bát súp từ tay bà nội Tống.
Ba người đứng quanh giường đều nghĩ rằng Tống Ngọc Lan bị Triệu Kiến Quốc làm tổn thương đến nỗi không còn lòng dạ nào.
Tống Ngọc Lan uống chút súp gà, ăn vài miếng thịt gà thì cơ thể mới có chút sức lực.
Cô nhìn về phía bà nội Tống, hơi ngượng ngùng vì vừa rồi quá đói nên đã ăn một mình: “Bà ơi, mọi người đã ăn chưa?”
Bà nội Tống lục túi áo lấy ra một nửa bánh ngô cứng đưa cho Lưu Xuân: “Bà với ba cháu đã ăn ở nhà rồi.”
Tống Ngọc Lan cau mày, đặt nửa bát thịt gà còn lại lên tủ đầu giường, nhìn Lưu Xuân đang cầm chiếc bánh ngô khô cứng để ăn mà trong lòng bỗng chua xót: “Mẹ ăn đi.”
Rồi cô mới quay sang bà nội Tống: “Mọi người vừa từ nhà chạy đến đây à?”
“Ừ, bác sĩ bảo cháu cần bồi bổ thêm dinh dưỡng, phải dưỡng lại sức, bà về nhà gϊếŧ con gà mái già không đẻ trứng nữa.” Bà nội Tống giơ tay đẩy cái bát lại về phía Tống Ngọc Lan: “Cháu cứ ăn đi, ở nhà vẫn còn gà, lát nữa bà với mẹ cháu thay phiên nhau, mẹ cháu về nhà sẽ có đồ để ăn.”
Tống Ngọc Lan lắc đầu: “Cháu không ăn nổi nữa rồi.”
“Vậy để dành tới trưa ăn tiếp.” Lưu Xuân ăn xong bánh ngô, nhận lấy bát từ tay bà nội Tống, lại bọc lại trong túi ni lông rồi đặt lên tủ đầu giường.
“Đúng đó, bây giờ ăn không nổi thì trưa ăn tiếp, bác sĩ dặn rồi, tình trạng của cháu không được tốt, nếu không đưa đến kịp thời thì có khi thân thể còn để lại tật.” Bà nội Tống vỗ ngực, vẻ mặt sợ hãi, rồi bắt đầu chửi nhà họ Triệu.
Tống Đại Cường và Lưu Xuân cứ như cái nền phía sau, nghe lời bà nội Tống, thi thoảng lại lộ vẻ lo lắng, rồi lại phẫn nộ, như thể muốn lập tức đi đánh nhà họ Triệu một trận.
Tống Ngọc Lan cảm thấy trong lòng buồn bã, nhà họ Tống mà tác giả chỉ vẽ qua loa vài nét giờ đây lại sống động đến vậy.
Cô luôn không hiểu vì sao hạnh phúc của nam nữ chính lại cần phải có những nhân vật phụ có kết cục bi thảm làm nền?
Vậy Tống Ngọc Lan cô muốn xem thử, nếu không có những nhân vật phụ hy sinh thì liệu nam nữ chính có thể bước lên con đường hạnh phúc được không?
Dưới chân núi phía sau thôn Kim Trúc, Triệu Hoa nằm trên giường sốt cao.
Cha mẹ Triệu và Triệu Kiến Quốc đều thức trắng đêm, dĩ nhiên không phải vì lo cho Triệu Hoa, mà là đang bàn tính về Tống Ngọc Lan.
“Đây chính là chuyện ‘mất cả chì lẫn chài’ mà trong sách nói sao?” Triệu Kiến Quốc lẩm bẩm.