Chương 24: Tham dự cuộc thi toàn quốc

Cố Chung Nam vẫn xem nhẹ ảnh hưởng của Vạn Trăn Nhi đối với anh, làm cho Cố Chung Nam nằm mơ cả đêm, liên tục xuất hiện trong giấc mơ của Cố Chung Nam, thậm chí còn tiếp diễn.

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, Cố Chung Nam liền cảm nhận được đáy quần dính nhớp, anh biết đó là cái gì, đó là khinh nhờn Trăn Nhi, anh có chút tức giận, là giận bản thân mình. Ở trong mộng mạo phạm Trăn Nhi, khiến anh không thể tin được đây là bản thân từ trước đến nay không có cảm giác gì với con gái. Điều này là không tôn trọng Trăn Nhi, nhưng mà, Cố Chung Nam biết, trong giấc mơ đó của anh, là vui sướиɠ, là thích Trăn Nhi.

Còn trong cuộc sống đời thực, anh nghĩ, anh đã bị Trăn Nhi hấp dẫn rồi.

Rất nhanh đã đến ngày Trăn Nhi tham gia cuộc thi vẽ tranh cấp quốc gia, mẹ Vạn đã rời giường từ sớm để làm những món mà Trăn Nhi thích ăn, đưa cô đến nơi thi đấu, ba Vạn ở công ty luôn luôn bận rộn, nhưng hôm nay cũng dành ra một ít thời gian ở bên cạnh vợ và con gái.

Ba người Vạn gia đi vào sân đấu có tên là “Cuộc thi vẽ tranh thanh niên toàn quốc”, Vạn Trăn Nhi cầm theo công cụ vẽ tranh chuyên dụng của cô đi vào, ba Vạn mẹ Vạn thì chờ ở bên ngoài.

Vạn Trăn Nhi mới 17 tuổi, cũng xem như là người nhỏ tuổi trong số thí sinh dự thi, chỉ là Trăn Nhi không hề luống cuống một chút nào, ở số tuổi của cô, nếu có thể trổ hết tài năng trong trận thi đấu này, đó sẽ là làm một lần mà nổi tiếng.

Trong trận thi đấu sẽ áp dụng hình thức rút thăm để quyết định chủ đề tranh vẽ, tổng cộng có ba chủ đề, mỗi bức tranh chỉ được vẽ trong thời gian giới hạn là ba tiếng đồng hồ. Các giám khảo sẽ chọn ra một bức tranh tốt nhất của mỗi chủ đề, đem ba bức tranh này tới cho các vị tiền bối thẩm định tranh ở kinh thành để quyết định thứ tự.

Vạn Trăn Nhi bốc trúng đề tài “Đau”, sau khi cô ngồi ngẫm nghĩ hồi lâu, quyết định vẽ ra nỗi đau mà cô đã tự mình trải qua, kiếp trước, cô đau lòng vì con trai chết non. Đây là đứa con trai mang theo toàn bộ niềm hy vọng của cô, lại trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu của nữ nhân chốn hậu cung. Nó còn nhỏ như vậy, vẫn còn chưa gọi cô một tiếng mẫu phi, cô vẫn chưa chờ được tới lúc chính miệng nó gọi cô là mẫu phi, nó liền không còn hơi thở.

Hôm nay Trăn Nhi lựa chọn vẽ ra nỗi đau tột cùng mà cô đã chôn giấu ở tận sâu trong đáy lòng, một mà muốn nói với con trai, bản thân mình vẫn chưa có quên nó, hai là chỉ có những thứ tự mình trải qua thì mới càng thêm cảm động, nếu bức tranh này có thể trợ giúp cô lấy được hiệu quả lý tưởng, tin chắc con trai dưới nền đất cũng sẽ vui vẻ.