Chương 39

Tô Duyệt trợn to hai mắt, đầu tiên là liếc Tạ Dập Thành một cái, sau đó lắc đầu với cụ Tằng: "Cháu không có, cháu chưa từng nói vậy, anh ấy nói nhảm đó ạ."

Cụ Tằng liếc Tạ Dập Thành một cái, ánh mắt hiện lên chút ý cười, xem ra là một người thù dai!

Nhưng mà người như vậy mới không bị người ta ức hϊếp, ít nhất hiện tại, bà vẫn rất hài lòng với đứa cháu rể này.

Khi Tô Duyệt đi theo cụ Tằng vào sân, Hà Dao còn đang quét dọn trong sân.

Sau khi nhìn thấy Tạ Giai Linh sau lưng Tô Duyệt, Hà Dao kêu to: "Dì hai và dượng hai lại sinh thêm một em họ ạ? Xinh xắn quá!"

Tô Duyệt cười xấu hổ: "Đây là con gái của em, Tạ Giai Linh."

Hà Dao liếc nhìn Hạ Giai Linh, sau đó lại nhìn Tạ Dập Thành vẫn luôn đi bên cạnh Tô Duyệt.

Cô ta chỉ có thể cười xin lỗi Tô Duyệt: "Rất xin lỗi, chị nhớ hai chúng ta cùng tuổi nên không ngờ em kết hôn sớm như vậy."

Đầu tiên là Tô Duyệt cười phẩy tay, sau đó ngồi xổm xuống, giới thiệu với Tạ Giai Linh:

"Cô gái xinh đẹp này là chị của mẹ, con phải gọi dì ấy là dì cả. Người vừa nãy là bà ngoại của mẹ, con phải kêu bà là cụ bà."

Tạ Giai Linh rất nghe lời, chào cụ Tằng và Hà Dao mỗi người một tiếng: "Cháu chào cụ bà, cháu chào dì cả ạ!"

Cụ Tằng cười sờ đầu Tạ Giai Linh, đi thẳng vào phòng bếp, bưng ra hai ly sữa mạch nha.



Cụ đưa một ly cho Tô Duyệt, một ly đưa cho Tạ Giai Linh: "Các cháu qua đây từ sáng sớm nên chắc là đói bụng rồi, uống miếng sữa mạch nha lót bụng đi."

Sau đó là tiếng cửa mở, một người đàn ông đi tới từ phòng phía Đông.

Người này mặc áo bông màu xám, quần bông màu đen, dáng người cao lớn, cường tráng, nhưng quầng thâm dưới đáy mắt lại khiến cả người trở nên lừ đừ, ủ rũ.

Người đàn ông vừa ngáp vừa đi về phía nhà vệ sinh.

Khi đi ngang qua Tô Duyệt, anh ta không khỏi chau mày:

"Bà nội, bà lại thiên vị rồi. Lần trước cháu uống có một ly sữa mạch nha của bà, bà đã bắt cháu quỳ bên ngoài nửa tiếng. Em Duyệt Duyệt mới đến, bà đã cho em ấy hai ly sữa mạch nha rồi!"

Tô Duyệt sửng sốt trước, sau đó suy nghĩ một lát, bèn đưa ly sữa mạch nha còn lại đến bên miệng cụ Tằng: "Bà ngoại, bà uống trước đi ạ!"

Cụ Tằng trừng Tằng Nghị, ánh mắt sắc bén:

"Trong lòng cháu không biết tại sao bà bảo cháu quỳ à? Ăn trộm đến mức ăn trộm trên đầu bà là hay à?"

Sau khi nói xong, cụ Tằng vỗ tay Tô Duyệt, dịu dàng nói: "Cứ yên tâm mà uống đi, xem nhà bà ngoại như nhà của mình đi."

Dưới ánh mắt sắc bén của cụ Tằng, Tằng Nghị chột dạ, gượng cười: "Em Duyệt cứ từ từ uống nha, anh đi nhà vệ sinh cái đã."