Chương 21

Tạ Giai Linh là một đứa bé ngoan, nghe Tô Duyệt nói như vậy, con bé cũng không đòi phải vào phòng cho bằng được.

Điều Tô Duyệt không biết là, ngay khi cô khép cửa phòng lại, Tạ Dập Thành mở mắt, đôi mắt tối đen khó phân biệt.

Diễn xuất của Tô Duyệt đúng là càng ngày càng tốt, nếu cô vẫn tiếp tục tốt như vậy, tôi không ngại cho cô sống thêm vài ngày.

Buổi tối.

Vì tránh xấu hổ nên Tô Duyệt lên giường sớm.

Cô vẫn nằm sát tường, để Tạ Giai Linh ngủ ở giữa, còn bên ngoài để cho Tạ Dập Thành.

Sau khi rửa mặt xong quay về, chuyện đầu tiên Tạ Dập Thành làm không phải là leo lên giường, mà chìa một bàn tay ra với Tô Duyệt: "Trả số tiền mà em lấy từ trong nhà trước đi!"

Tô Duyệt nghi hoặc: "Tiền? Tiền nào?"

Tạ Dập Thành nhíu mày: "Chính là số tiền mẹ anh để dưới gối ấy, không phải em đã "lấy" đi hết rồi sao?"

Mặc dù Tạ Dập Thành nói là "lấy", nhưng Tô Duyệt cũng hiểu là nữ phụ trộm đi. Chẳng qua cô đã lật khắp phòng, tìm đủ mọi góc nhưng không thấy đồng nào!

Tô Duyệt cau mày trầm tư, đột nhiên thoáng động, ba ngày trước nữ phụ bị trộm giật mất túi xách, còn bị đạp một cái ngã đập đầu, nên cô mới tới.

Nghĩ tới túi xách bị trộm đi, Tô Duyệt muốn khóc.



Nữ phụ để lại cho cô cục diện rối rắm cỡ nào chứ!

Chẳng lẽ cô ta để toàn bộ tiền trong túi xách kia ư?

Tô Duyệt chột dạ cười: "À chuyện đó... Em cầm đi tất cả bao nhiêu tiền?"

Tạ Dập Thành liếc nhìn Tô Duyệt một cái, cau mày nói: "Chính em lấy đi bao nhiêu mà em không biết sao?"

Tô Duyệt nhún vai, tỏ ra bất đắc dĩ: "Em thật sự không biết. Ba ngày trước em bị trộm giật mất túi xách, còn bị đυ.ng đầu, không nhớ rõ rất nhiều chuyện."

Nghe Tô Duyệt kể ba ngày trước cô bị đυ.ng đầu, Tạ Dập Thành khẽ nheo đôi mắt, nhìn Tô Duyệt từ trên xuống dưới.

Ba ngày trước anh cũng sống lại ngay trên xe lửa, mình có thể sống lại, có phải có nghĩa Tô Duyệt cũng có thể sống lại hay không?

Tạ Dập Thành thoáng nghĩ, rồi trực tiếp lạnh mặt hỏi thử Tô Duyệt: "Nhưng năm trăm tệ mà em lấy từ nhà là toàn bộ tiền tiết kiệm của gia đình, bây giờ vì chuyện này mà ba mẹ còn đang than trời trách đất đây!"

Con ngươi trong mắt Tô Duyệt lập tức co lại, cô kinh hãi kêu lên: "Nhà anh có những năm trăm tệ? Không đúng, là em dám lấy đi hẳn năm trăm tệ?"

Đừng tưởng cô mới tới không biết gì, vào những năm 1970, nào có mấy nhà có tới năm trăm gửi ngân hàng chứ!

Chẳng lẽ Tạ Dập Thành này là anh chàng lòng dạ hiểm độc, nhân lúc cô mất trí nhớ định chơi cô một vố phải không?