Chương 17

Tạ Dập Thành không nói lời nào, chỉ là đôi tay vẫn cứ ôm chặt cơ thể Tạ Giai Linh.

Nếu không cứu vãn nổi Tạ Giai Linh khỏi cái chết, như vậy anh sống lại còn nghĩa lý gì nữa?

Có lẽ cảnh tượng Tạ Giai Linh chết trong lòng anh ở kiếp trước quá thê lương, bây giờ nhớ tới, anh vẫn cảm thấy trái tim quặn thắt đau đớn.

Người anh có lỗi nhất chính là Linh Linh.

Tạ Giai Linh nằm trong lòng Tạ Dập Thành, nhìn chiếc khăn tay mà Tô Duyệt vẫn đang cầm, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nước mắt rưng rưng: "Con xin lỗi mẹ, con bất cẩn làm bẩn khăn lụa của mẹ. Mẹ đừng giận, con sẽ giặt cho mẹ."

Nhìn ánh mắt ướt sũng của Tạ Giai Linh, Tô Duyệt nhướng mày.

Trong lòng cô không chỉ áy náy, mà còn kèm thêm đau lòng.

Dường như cô thấy được bản thân của quá khứ trên người Tạ Giai Linh, cẩn thận lấy lòng mọi người, nhưng lại bị ghét bỏ.

Năm cô bảy tuổi, ba mẹ ly hôn. Chưa tới một năm, hai bên đã xây dựng gia đình mới. Cô thành quả bóng đá tới đá lui, không ai muốn nuôi nấng cô cả.

Tô Duyệt chỉ có thể đi theo bà ngoại, nhưng bà cũng đã cao tuổi, trong tuổi thơ của Tô Duyệt đầy những thứ mong muốn nhưng không thể với tới.

Tô Duyệt vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Tạ Giai Linh, dịu dàng cười nói: "Khăn này mẹ sẽ tự giặt, sức khỏe của Linh Linh là quan trọng nhất."



Mặc dù bác sĩ nói Tạ Giai Linh đã không sao, nhưng Tô Duyệt và Tạ Dập Thành vẫn cảm thấy lo lắng, hai người bèn quyết định ở trên ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu một đêm.

Tạ Giai Linh trong lòng Tạ Dập Thành đã ngủ say từ lâu, sắc mặt cũng dần hồng hào trở lại.

Đầu cô bé tựa vào trong lòng Tạ Dập Thành, chân thì đặt trên người Tô Duyệt.

Vì tiết kiệm điện, đèn trong bệnh viện đã tắt từ lâu.

Thứ chiếu sáng hành lang đều là ánh trăng mờ mờ hắt vào qua lớp kính thủy tinh.

Bên ngoài cửa sổ thi thoảng lại có những cơn gió thổi tới, khiến cánh cửa sổ vang lên những tiếng kẽo kẹt.

Trong đầu Tô Duyệt đột nhiên hiện lên bài báo cô đọc được trên mạng xã hội ngày trước, gì mà "Chồng tức giận chém cô vợ mới cưới mười tám nhát, chỉ vì cô vợ cắm sừng mình"...

Tô Duyệt càng nghĩ càng sợ, mặc dù Tạ Dập Thành không mang dao, nhưng hẳn là anh sẽ không nửa đêm đứng dậy bóp chết chính mình chứ.

Chẳng biết qua bao lâu, Tô Duyệt sắp không chịu nổi, nhưng quay đầu vẫn có thể thấy đôi mắt lấp lóe trong bóng đêm của Tạ Dập Thành.

Tạ Dập Thành ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà, không gian tối tăm làm anh không kìm được nhớ tới chuyện của kiếp trước.