Chương 15

Mà ông bà Tô thì thi thoảng lại liếc nhìn Tạ Dập Thành.

Tạ Dập Thành lại không hề để ý, rõ ràng ngày đầu tới đây, nhưng lại đảo khách thành chủ, ăn ngon miệng hơn cả chủ nhà là ông bà Tô.

"Mẹ ạ, món thịt xào hạt tiêu này thật không tệ, sau này mẹ nhớ cho thêm nhiều thịt nữa nhé."

"Còn món trứng xào cà chua này, chan nước ăn với cơm rất hợp, lần sau mẹ cho thêm nhiều trứng nhé."

Nhìn Tạ Dập Thành ăn sạch thịt trong món thịt xào hạt tiêu và trứng trong món trứng xào cà chua, bà Tô trợn mắt.

Đồ ngon ai mà không thích, đến bà còn thích nữa là, nhưng vẫn đề là có nhiều tiền để mua vậy sao!

Mắt thấy chút thịt cuối cùng trong mâm sắp không còn, Tô Duyệt vội vàng đứng dậy gắp một miếng cho Vương Hiểu Lan: "Chị dâu, chị cũng ăn thịt đi!"

Trong mắt Vương Hiểu Lan hiện lên chút đồng cảm, lúc chị gả vào nhà này thì Tô Duyệt đã xuống nông thôn.

Nói đúng ra chị và Tô Duyệt biết nhau còn chưa tới ba ngày.

Nhưng thông qua những gì quan sát được mấy ngày nay, chị cảm thấy Tô Duyệt là một cô gái rất hiểu chuyện và rõ lý lẽ.

Cô dịu dàng im lặng, không tranh không cướp, nhưng chuyện nên làm thì không hề cẩu thả chút nào.



Không ngờ một người tốt như Tô Duyệt lại tìm một ông chồng như vậy, chị đã có thể tưởng tượng được nửa đời sau vất vả của Tô Duyệt rồi.

Tô Duyệt nhìn thấy nét thương hại trong mắt Vương Hiểu Lan, nhưng cô có thể làm sao được, chỉ có thể chịu đựng, nghiệp mà nữ phụ tạo ra sớm muộn cũng phải trả lại.

Mà Tô Hằng thì nhìn chằm chằm Tạ Dập Thành, chau mày.

Chờ khi mọi người cơm nước xong xuôi, Tô Hằng trực tiếp đứng dậy, lạnh lùng nói với Tạ Dập Thành: "Em út tôi là người lương thiện tốt bụng, nếu cậu đã cưới con bé, tôi mong cậu sẽ quý trọng con bé."

Tạ Dập Thành cười, trực tiếp đưa mắt nhìn Tô Duyệt, ánh mắt dịu dàng như có thể vắt ra nước mùa xuân: "Xin anh cả yên tâm, sau này em nhất định sẽ rất rất quý trọng Tô Duyệt."

Lúc nói "rất", Tạ Dập Thành còn cố ý chuyển âm, ý thật sự là như thế nào, chỉ có mình anh hiểu.

Tô Duyệt đỏ mặt cúi đầu, không phải thẹn thùng, mà là sợ hãi.

Không biết tại sao mà mỗi khi Tạ Dập Thành nhìn cô, cô luôn có cảm giác chạy trời không khỏi nắng.

Tô Hằng gật đầu, rồi lại nói tiếp:

"Lúc trước lẽ ra là tôi xuống nông thôn, nhưng sau đó em út biết tôi có đối tượng rồi, nên mới thay tôi đi. Tôi nợ em ấy ơn tình một đời, nếu cậu dám làm hại em ấy, tôi chắc chắn sẽ liều mạng với cậu."