Chương 12

Tô Duyệt cảm thấy có một hơi nhiệt nóng phả lên trước mặt mình, cô chỉ có thể ngừng thở, hoàn toàn không dám động đậy.

Qua một lúc lâu, Tô Duyệt lặng lẽ hé mắt thành một đường nhỏ, vừa đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt Tạ Dập Thành.

Tạ Dập Thành chớp chớp mắt: "Anh đang làm gì vậy?"

Tạ Dập Thành tò mò ra mặt: "Anh đang nhìn em ngủ!"

Tô Duyệt nhíu mày: "Ngủ gì có gì đẹp mà nhìn?"

Tạ Dập Thành mỉm cười: "Anh chỉ tò mò sao em ngủ mà mí mắt vẫn cứ động được."

Tô Duyệt: "..."

Biết thừa người ta giả vờ ngủ rồi, anh không thể nhìn thấu nhưng không thèm nói ra được sao?

Hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng Tô Duyệt bại trận trước.

Cô ngồi dậy, nghi hoặc hỏi: "Ban nãy ba nói gì với anh vậy?"

Tạ Dập Thành liếc nhìn Tô Duyệt, rồi trực tiếp cởi giày bước lên giường: "Ba bảo anh ra ngoài tìm việc, đi làm sớm chút."

Giường của Tô Duyệt thực sự không rộng, chỉ chừng mét rưỡi, một mình Tô Duyệt thì thoải mái, thêm Tạ Giai Linh thì vừa đủ, nhưng thêm Tạ Dập Thành thì có chút chật chội.

Tô Duyệt chỉ có thể cố hết sức ôm Tạ Giai Linh lui vào góc tường, nhưng tuy vậy, cặp chân dài của người cao mét tám như Tạ Dập Thành vẫn không có chỗ đặt.

Tô Duyệt không kìm được cười nói: "Em đã nói với anh là giường rất nhỏ rồi mà!"



Tạ Dập Thành bình tĩnh: "Không phải anh nói rồi sao. Anh không ngại chật chội. Chẳng lẽ em ngại?"

Tô Duyệt lập tức xua tay: "Anh đã không ngại rồi, sao em còn để ý chứ."

Được rồi, là cô không dám mà thôi!

Từ khi Tạ Dập Thành lên giường, Tạ Giai Linh vẫn rất hưng phấn.

Một tay con bé nắm tay Tô Duyệt, tay kia nắm Tạ Dập Thành, miệng cười ngoác mang tai.

"Ba mẹ, hôm nay chúng ta ngủ cùng một giường, tốt quá!"

Tô Duyệt chỉnh chăn lại cho Tạ Giai Linh, khẽ cười nói: "Ngủ đi, không chỉ hôm nay, sau này chúng ta đều sẽ ngủ chung một giường hết."

Nhà họ Tô ở trong một ngõ hẻm, mới xây năm nữ phụ xuống nông thôn, tiêu tốn toàn bộ tiền tiết kiệm của gia đình.

Nơi này có diện tích chưa tới một trăm mét vuông, trong đó còn bao gồm cả sân trước và sân sau.

Số phòng thật sự có thể cho người ở chỉ có ba, ông bà Tô ở một phòng, anh trai và chị dâu nữ phụ ở một phòng, và chỉ còn lại căn phòng mà Tô Duyệt và hai ba con đang ngủ kia.

Sau khi nghe Tô Duyệt nói xong, Tạ Giai Linh vui vẻ gật đầu.

Sau đó con bé ghé sát bên tai Tô Duyệt, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, con không nghe lời mẹ ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ tới đón, mẹ không trách con chứ?"

Trong mắt Tô Duyệt hiện lên chút kinh ngạc, như lời Tạ Giai Linh nói, trước khi rời đi nữ phụ có lén nói riêng với Tạ Giai Linh trước, không biết có phải lương tâm thức tỉnh không.