62. So chiêu ̣̣̣̣̣̣̣̣̣̣̣̣̣̣̣̣̣̣̣̣̣̣

Lâu như vậy, cô ấy thế nhưng còn đi theo Hoắc Nhận.

Bối Noãn cảm thấy, Chân Trăn giống như tiều tụy không ít so với lần đầu tiên gặp ở bờ sông.

Hiện tại cô ấy rất gầy, khuôn mặt thiếu nữ tròn trịa đã biến mất, gương mặt lõm xuống, xương gò má nhô cao, khóe mắt sụp xuống, đôi mắt cũng xám xịt không ánh sáng.

Ai cũng có thể nhìn ra được, cô gái không được vui vẻ gì mấy.

Bối Noãn nghĩ thầm, sao cô còn không chạy, tìm cho mình đường sống?

Nhưng mà mỗi người ý tưởng bất đồng.

Ngay cả lúc này ngồi ở đây, cô ấy vẫn luôn nhìn Hoắc Nhận bên cạnh, trong mắt toàn là quan tâm.

Chân Trăn là nguyện ý đi theo hắn.

Bối Noãn tự nhủ, hiện tại đã là khi nào mà cô còn rảnh nhọc lòng hộ người khác, trước mắt tự mình vượt qua cửa ải khó khăn này rồi lại nói.

Đằng sau Hoắc Nhận và Chân Trăn còn đứng vài người, Bối Noãn liếc qua đã nhận ra những thủ hạ của hắn ở trại giam số 9.

Ngoại trừ bọn họ, Á Văn cũng ở đây.

Á Văn thấy Bối Noãn tới, trong ánh mắt lộ ra khinh miệt cùng đắc ý.

“Vị này chính là tân Thánh Nữ của chúng tôi, Gia Đức Thánh nữ.” Già Hàn giới thiệu Bối Noãn.

Bối Noãn cũng không ngước mắt, thân là Thánh Nữ không cần hành lễ đối với phàm nhân, cô chỉ hơi hơi gật đầu với Hoắc Nhận.

Hoắc Nhận nghe Già Hàn nói, bỗng nhiên phốc cười một tiếng.

“Anh nói cô ta gọi là gì? Tôi không nghe rõ, Thánh Nữ Gia Đức?”

Già Hàn hơi bực bội không biết Hoắc Nhận cười gì, hoang mang nhìn hắn, “Phải, là Thánh Nữ Gia Đức.”

Miệng Hoắc Nhận càng cong lên nhiều hơn.

Bối Noãn rùng mình, nghĩ thầm: Hoắc Nhận đang cười cái gì?

Hắn cư nhiên lại cười.

Hơn nữa lúc nói tên Bối Noãn lại nói là “Thánh Nữ Gia Đức” mà không phải như Già Hàn giới thiệu “Gia Đức Thánh nữ”.

Như thế nào lại có cảm giác như nghe được Thánh nữ Trinh Đức thì người khác sẽ có phản ứng?

Hoắc Nhận không cười nữa, lười biếng nói: “Không có gì, bỗng nhiên nhớ tới chuyện khác. Cho nên đây là tân Thánh nữ đoạt vị trí của Á Văn của chúng ta sao? Nhìn còn rất nhỏ.”

Hắn nghiêng đầu nhìn Bối Noãn, cảm khái, “Một cái hai cái, trang điểm nặng nề như vậy, đôi mắt giống như bị người đánh. Bộ lạc các người trang điểm Thánh nữ không thể đổi kiểu khác sao?”

Già Hàn khách quan trả lời: “Đây là quy củ từ trước kia truyền xuống, không thể sửa.”

Già Hàn lại hướng tới Bối Noãn giới thiệu Hoắc Nhận.

“Vị này là Hoắc tiên sinh từ LBD, phụ trách khu vực này, mấy năm nay LBD vẫn luôn viện trợ cho bộ lạc phát triển, công của Hoắc tiên sinh không thể thiếu.”

LBD? Chính là công ty có cái logo 3 cánh hoa bên giữa có con mắt?

Cho nên manh mối Lục Hành Trì tìm ra không sai, Hoắc Nhận thật sự là người của tổ chức này.

Bối Noãn yên lặng tiêu hóa thông tin này.

Nguyên lai Hoắc Nhận tuy nhìn chỉ giống như thủ lĩnh của một đám đánh thuê, tàn nhẫn độc ác, không đáng tin cậy, nhưng thật sự lại có thân phận liên quan đến chính phủ, mà địa vị lại còn không thấp.

Hoắc Nhận cũng khách khí với Già Hàn vài câu.

Bối Noãn xoay người ngồi xuống.

Nơi này là nơi Già Hàn tiếp khách, để một vòng chưa tới mười cái ghế có nệm mềm, còn lại đều phải đứng.

Bối Noãn lại cố tình chọn chỗ ngồi bên cạnh Á Văn.

Bối Noãn ngồi gần như vậy, Á Văn cảm thấy không quá thoải mái, hơi né qua bên cạnh.

Bối Noãn nghĩ thầm, ha hả, chỗ này bé xíu như vậy, xem cô còn có thể trốn đi đâu?

Bối Noãn để tay lên tay vịn ghế, lén lút gỡ băng keo cá nhân xuống.

Ghế để rất gần nhau, cánh tay Á Văn cũng để trên tay vịn ghế.

Không sờ cô ta một cái thì thật xin lỗi ngày đại cát đại lợi hôm nay.

Già Hàn đang hàn huyên với Hoắc Nhận, nói toàn chuyện viện trợ xây dựng, Hoắc Nhận không có hứng thú chút nào, câu được câu không mà ứng phó.

Bối Noãn nhân cơ hội lén vươn ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng mà chạm vào cánh tay Á Văn.

Á Văn căn bản không phát hiện, mãn đầu mãn óc đều là chuyện riêng.

Mấy ngày trước Hoắc Nhận đã có gọi điện thoại lại đây, nói có việc phải làm ở gần đó, thật mau sẽ đến.

Hoắc Nhận nhìn thật soái, lại có quyền thế, có địa vị, là người đàn ông xuất sắc nhất mà Á Văn tiếp xúc đến.

Từ hai năm trước dính vào cây đại thụ này, hai người vẫn không cắt đứt liên hệ.

Lần này Hoắc Nhận lại đây, Á Văn vốn định mượn thế lực của hắn mà đối phó Bối Noãn, Thánh nữ từ trên trời rơi xuống này.

Ai ngờ Hoắc Nhận có tới, nhưng bên người lại mang theo một người phụ nữ.

Đây là chuyện trước kia Hoắc Nhận chưa từng làm mỗi khi lại đây.

Hơn nữa địa vị người phụ nữ này là đặc thù, người khác đều đứng, Hoắc Nhận thế nhưng kêu cô ta ngồi xuống, còn ngồi ở bên cạnh hắn.

Đột nhiên xuất hiện một tình địch.

Á Văn nhìn chằm chằm Chân Trăn bên cạnh Hoắc Nhận, đã sớm quăng chuyện Bối Noãn lên chín tầng mây.

Á Văn khó chịu bày cả trên mặt, không chút che dấu.

Bối Noãn nghĩ thầm: ghen như vậy thì nói ra đi, Thánh nữ Á Văn đại nhân, mời ngài bắt đầu biểu diễn.

Ba phút bắt đầu.

Bối Noãn nghiêng đầu thấp giọng hỏi: “Sáng sớm hôm nay cô đi ra ngoài sao?”

Trong lòng Á Văn cũng không muốn phản ứng lại Bối Noãn, miệng lại tự động phát ra tiếng, giọng nói đều là khoe khoang, “Hoắc Nhận điện thoại cho tôi, nói anh ấy đã đến gần nơi này, tôi cũng đang muốn tìm anh ấy nên đi ra ngoài đón.”

Phỏng chừng điện thoại vệ tinh trong tay cô ta cũng là Hoắc Nhận đưa. Trách không được là cùng cái kích cỡ.

Sáng hôm nay cô ta đã ra cửa, ngay cả thủy thần cũng không lo cúng bái, nguyên lai là đi tìm cái đùi vàng Hoắc Nhận.

“Không nghĩ tới cư nhiên lại có phụ nữ đi theo anh ấy.” Á Văn tiếp tục nói lớn tiếng.

Giọng cô ta quá lớn, cắt ngang lời Già Hàn đang nói chuyện, cả gian phòng đều nhìn về hướng này.

Già Hàn nhíu mày, vừa muốn nói gì đã nghe Á Văn tiếp tục cất lời.

“Người phụ nữ này vừa gầy vừa xấu, không biết Hoắc Nhận thích cô ta chỗ nào.”

Đây là trần trụi khıêυ khí©h.

Ngay cả Chân Trăn từ trước đến nay chỉ chú ý tới Hoắc Nhận nói gì làm gì cũng kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Bối Noãn dựa vào ghế, yên lặng xem diễn.

Hôm nay Á Văn hoàn toàn xứng đáng là nữ chính trên sân khấu, khởi xướng tấn công trực tiếp Chân Trăn.

“Người này kém xa tôi, muốn khuôn mặt không được khuôn mặt, muốn dáng người không dáng người, anh muốn cô ta chỗ nào?”

Trong phòng mọi người đều ngơ ngẩn.

Á Văn Thánh Nữ đây là uống lộn thuốc sao?

Già Hàn và Hoắc Nhận đồng thời lên tiếng: “Á Văn!”

Á Văn đột nhiên không biết vì lý do gì mà nói ra lời trong lòng, nguyên bản bị dọa đến nhảy dựng, nhưng do kiêu ngạo nên không thèm để ý.

Hiện tại Già Hàn và Hoắc Nhận hai người cùng rống lên, cô ta mới cảm thấy thật mất mặt.

Người phụ nữ đi theo Hoắc Nhận kia, không đẹp, không quyến rũ như mình, chỉ là một phàm nhân vô cùng bình thường, nếu muốn thì có thể ném ngay vào sông Diêm hà, bọn họ tại sao lại vì cô ta mà rống lên với Thánh nữ như mình đây?

Miệng nhanh hơn não.

“Cô ta là cái thứ gì? Các người tại sao vì cô ta mà hét lên với tôi?”

Chân Trăn nhút nhát sợ sệt kéo kéo tay Hoắc Nhận, “Có chuyện gì từ từ nói, anh đừng hung dữ với cô ấy như vậy.”

Những lời này của Chân Trăn là thật lòng, nhưng vào lỗ tai Á Văn lại không thua gì lửa cháy đổ thêm dầu.

Á Văn tức khắc cảm thấy người phụ nữ gầy ốm xấu xí này, còn thêm tính kỹ nữ.

Á Văn mấy năm nay sống trong nhung lụa, ai nấy đều cung cung kính kính với cô ta, trước giờ chưa bao giờ bị ai la lớn như vậy.

Cô ta đập tay lên thành ghế, đứng lên chỉ vào Chân Trăn, “Cô đừng giả bộ!”

Chân Trăn muốn khóc, “Tôi không giả bộ.” Giữ chặt cánh tay Hoắc Nhận, vẻ mặt sợ hãi.

Á Văn tức muốn hộc máu, “Bỏ tay ra cho tôi! Hoắc Nhận, anh ném cô ta ra!”

Á Văn phát giận với Hoắc Nhận, Chân Trăn nhịn không được, “Cô có chuyện gì thì nói với tôi, gần đây anh ấy cứ mãi trên đường vốn dĩ đã rất mệt, tâm tình cũng không tốt, cô đừng hét lên với anh ấy.”

Bối Noãn biết, với tính cách của Chân Trăn, những lời này là thật tình thành ý, cô ấy thật đúng là nghĩ như vậy.

Nhưng mà vào lỗ tai Á Văn lại hoàn toàn không phải như vậy.

Giống như trước mặt Hoắc Nhận, Chân Trăn cố ý dùng vẻ ôn nhu săn sóc của mình làm nổi bật thêm sự kiêu ngạo ương ngạnh vô cớ gây rối của Á Văn.

Á Văn trừng mắt Chân Trăn, tức giận đến run người.

Hậu cung Hoắc Nhận bị xáo trộn.

Thánh mẫu đại chiến Thánh Nữ, ồn ào náo nhiệt như vậy, Bối Noãn trở nên vô cùng an toàn.

Hoàn toàn không có người chú ý tới Bối Noãn ngồi trên ghế không rên một tiếng.

Chỉ nghe Á Văn tiếp tục chỉ vào Chân Trăn, phát giận với Hoắc Nhận, “Loại phụ nữ này chỉ biết giả mù sa mưa nói dễ nghe một vài câu, có ích lợi gì cho anh?”

Á Văn rống xong câu này, đột nhiên an tĩnh lại.

Ba phút kết thúc.

Kết thúc cũng không sao.

Kỹ năng này không cần thời gian nghỉ ngơi, cũng không có thời gian miễn dịch, muốn tiếp tục thật dễ dàng.

Bối Noãn lập tức sườn nghiêng người, duỗi tay không chút khách khí kéo cánh tay Á Văn, nhỏ giọng nói: “Cô ngồi xuống nói chuyện đi?”

Thấy thế nào cũng giống như có ý tốt khuyên can.

Bị Bối Noãn chạm vào, lời thật trong lòng Á Văn tức khắc giống như viên sủi bọt, lại lần nữa trào dâng.

“Em không phải càng có ích lợi hơn sao? Em là Thánh nữ của bộ lạc, ở chỗ này có ai không biết Á Văn em đây? Muốn giúp anh tìm cái gì mà tìm không ra?”

Á Văn tức muốn hộc máu.

“Lần trước anh nói qua, nhất định phải giúp anh tìm được người kia, chỉ cần tìm được là có thể tìm được thuốc gì đó, đúng hay không?”

Bối Noãn hoàn toàn không dự đoán được đang ầm ĩ một nửa, cô ta sẽ đột nhiên thay đổi đề tài nhắc tới cái này, Bối Noãn liếc nhìn Hoắc Nhận.

Sắc mặt Hoắc Nhận đã thay đổi, híp mắt, nhìn Á Văn lạnh như băng.

Á Văn còn thao thao bất tuyệt mà tiếp tục, “Nếu tìm không ra anh cũng không thể báo cáo kết quả công tác với cấp trên, mấy ngày nay em ngược gió dầm mưa, phí bao nhiêu sức lực để giúp anh, vậy mà anh còn hung dữ với em…”

Á Văn nói còn chưa nói xong, một tiếng súng vang lên.

Cô ta thẳng tắp ngã về ghế phía sau, những lời nói thật còn lại đều bị chặn, không còn cơ hội nói ra tiếp.

Phản ứng đầu tiên của Bối Noãn là, chạy trốn.

Nói không chừng hắn ta sẽ gϊếŧ người diệt khẩu.

Nhưng Hoắc Nhận cũng không tiếp tục nổ súng, mà chỉ tùy ý xoay xoay khẩu súng trong tay, sau đó cất đi.

Bối Noãn một lần nữa nhớ lại lời Á Văn nói.

Còn may câu kia về chuyện tìm người nói ra không tỉ mỉ, nếu không người trong phòng này đều muốn bị xui xẻo.

Hoắc Nhận nghiêng đầu thưởng thức Á Văn ngã vào ghế không nhúc nhích, nhìn vết đạn ở trên đầu, hắn cười cười, “Anh làm sao dám hung dữ với em? Anh đương nhiên không dám.”

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, chỉ có mùi thuốc súng rất nhẹ bay trong không khí, còn chưa tan hết.

Hoắc Nhận quay đầu nói với Già Hàn: “Các người đã có Thánh Nữ mới, cái cũ này vô dụng, thế nào, tôi giúp anh giải quyết vấn đề, được không?”

Già Hàn không nói chuyện, đôi mắt bình tĩnh khó được toát ra chút trắc ẩn.

Anh không thích Á Văn, nhưng đơn giản là Á Văn có chỗ dựa là Hoắc Nhận cho nên mới không bảo cô ta đi.

Nhưng tận mắt nhìn thấy Á Văn nhiều năm quen biết bị gϊếŧ trước mặt như vậy, lại là một chuyện khác.

Già Hàn lặng im một lát, gọi người, “Á Văn Thánh Nữ hôm nay đi ra ngoài bị thây ma cắn, vừa rồi thiếu chút nữa phát tác, các người xử lý cẩn thận, đem cô ấy ra ngoài tìm chỗ chôn đi.”

Trong phòng ngoài phòng đứng không ít người hầu, đã sớm bị dọa đến choáng váng.

Ở bộ lạc tôn trọng bình thản này, ngay cả nói chuyện cũng không lớn tiếng, chưa từng thấy qua có người dùng súng, càng chưa thấy qua giống như Hoắc Nhận, một lời không hợp là nổ súng gϊếŧ người.

Nghe được Già Hàn phân phó, họ mới như bừng tỉnh, chạy nhanh ra ngoài tìm vải bố, nâng Á Văn đi ra.

Hoắc Nhận liếc nhìn Già Hàn một cái, giống như vô cùng thưởng thức với việc trong nháy mắt Già Hàn có thể tìm ra một lý do hợp lý cho chuyện này.

“Tôi định ở chỗ này ở một ngày,” Hoắc Nhận nói, “Có người trộm đi thông tin cơ mật của chúng tôi, nghe nói đã lẩn quất gần đâu đây nên tôi tới xem, tù trưởng cũng phái người giúp tôi tìm chứ?”

Vừa rồi hắn nhất thời xúc động gϊếŧ chết Á Văn, hiện tại đành phải kêu Già Hàn tìm người giúp hắn.

Hoắc Nhận lấy ra một tờ giấy đưa cho Già Hàn.

Xa như vậy nhưng Bối Noãn cũng thấy được đó là ảnh chụp của kẻ thần bí kia.

Già Hàn nhận lấy, gật gật đầu, “Đương nhiên không thành vấn đề. Tôi sẽ phái người đi tìm.”

Già Hàn đáp ứng thật nhanh, Hoắc Nhận rất vừa lòng.

Hắn đứng lên đi ra ngoài, “Được rồi. Tôi cũng phải đi ra ngoài làm việc. Biết sao được, làm công mà!”

Chân Trăn vội vàng đứng dậy đuổi theo, đi ngang qua chỗ Á Văn ngồi, nhìn thoáng vết máu trên ghế, nhịn không được kéo kéo quần áo Hoắc Nhận.

“Hoắc Nhận, anh phải khống chế tính tình của mình một chút, cứ phát hỏa lên như vậy không tốt cho sức khỏe.”

Hoắc Nhận cong môi lên cười, không trả lời.

Ánh mắt hắn ta rơi xuống trên người Bối Noãn.

Bối Noãn vốn vừa đứng lên cùng với Già Hàn, định đưa Hoắc Nhận ra ra ngoài, lại phát hiện hắn dừng lại.

Hoắc Nhận nhìn cô một cái, bỗng nhiên vươn tay ra.

Trong một giây, Bối Noãn cho rằng hắn muốn kéo khăn che mặt của cô xuống.

Nhưng mà không phải, tay Hoắc Nhận quẹo vào, bắt lấy tay phải của Bối Noãn.

Cái quẹo này còn đáng sợ hơn bị mì dính vào.

Vì đối phó với Á Văn, băng keo trên ngón tay đã gỡ đi.

Tuy rằng Bối Noãn cũng rất muốn nghe bí mật trong lòng Hoắc Nhận, nhưng tuyệt nhiên không phải hiện tại.

Vừa mới nhìn thấy Hoắc Nhận, Bối Noãn đã cân nhắc có thể dùng dị năng “thành tâm thành ý” này mà thẩm tra hắn, nhưng mà muốn thẩm hắn nhất định phải có Lục Hành Trì ở đây.

Nếu không, nghe được bí mật không nên nghe, chính là tự mình tìm chết, kết cục nói không chừng giống như Á Văn, bị hắn cho một viên đạn đưa đi chầu Diêm Vương.

Bối Noãn đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Hoắc Nhận nắm lấy tay.

Ngón tay hắn đυ.ng tới cô, giống như rắn, đầy lạnh lẽo.

Bối Noãn hoảng sợ nhìn hắn, lại phát hiện Hoắc Nhận chỉ nhìn cô, nở nụ cười không đứng đắn.

Hắn kéo tay cô lên, đặt một nụ hôn, buông xuống.

Bối Noãn lo lắng đề phòng, chờ đợi.

Không có gì xảy ra.

Hoắc Nhận vui vẻ thoải mái dẫn đám người ra cửa.

Bối Noãn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không cách nào hình dung nỗi khϊếp sợ trong lòng.

Thanh Nhiệm Vụ “thành tâm thành ý” còn êm đẹp trôi đi, 36 giờ còn xa xa mới kết thúc.

“Thánh Nữ? Gia Đức Thánh Nữ?”

Mọi người đều đi ra ngoài tiễn Hoắc Nhận, phía sau Đan Tuệ thấy Bối Noãn không động chút nào, còn đứng một chỗ phát ngốc, cô nhỏ giọng kêu lên.

Bối Noãn lấy lại tinh thần, nắm lấy tay Đan Tuệ.

Cô gái nhỏ lập tức bắt đầu lảm nhảm.

“Người kia cứ như vậy mà gϊếŧ Á Văn? Á Văn thật đáng ghét, nhưng người kia thật quá đáng sợ, là biếи ŧɦái đi? Người xấu như thế, tù trưởng Già Hàn vì sao còn muốn giao tiếp với hắn ta? Có lẽ bởi vì bọn họ mỗi năm đều cung cấp đồ vật cho bộ lạc, tù trưởng Già Hàn thật không dễ dàng…”

Một khắc Đan Tuệ cũng không ngừng.

Xem ra dị năng làm người nói thật còn tác dụng bình thường, không bị lỗi.

Vậy người bị lỗi chính là Hoắc Nhận.

Hoắc Nhận thế mà miễn dịch với dị năng này.

Ngón tay trần của Bối Noãn không có tác dụng với hắn chút nào.

Chuyện này rất quan trọng, nhất định phải nhanh nhanh nói cho Lục Hành Trì biết.

Nhưng lại không thể cho Lục Hành Trì biết cô làm nhiệm vụ mà có được dị năng.

Trừ cái này ra, Hoắc Nhận tựa hồ cũng biết Thánh Nữ Trinh Đức, chẳng lẽ hắn giống như Bối Noãn, cũng là xuyên qua đến thế giới này?

Rất có khả năng này.

Lúc Bối Noãn xuyên qua là đạt được ở vòng quay may mắn cái không gian.

Như vậy Hoắc Nhận cũng có khả năng khi xuyên qua quay được một thứ may mắn nào đó, không biết là dị năng gì.

Nhưng mà chuyện này cũng không thể nói với Lục Hành Trì.

Đầu Bối Noãn muốn nổ tung.

Cùng lúc đó, Đan Tuệ còn thao thao bất tuyệt bên kia.

Bối Noãn một lỗ tai nghe được cô nói: “Hiện tại không biết là mấy giờ, nếu chút nữa Thánh nữ trở về phòng nghỉ ngơi, mình có thể nhân cơ hội này mà chuồn ra ngoài, đi tìm…”

Đan Tuệ hoàn toàn ý thức được mình đang nói cái gì, đôi mắt hoảng sợ nhìn Bối Noãn.

Nhưng miệng lại không chịu khống chế.

“…… Đi tìm anh Ôn Khâm, anh ấy nhất định đã chờ mình cả buổi sáng.”

Đan Tuệ nói xong, vẻ mặt tuyệt vọng.

Bối Noãn tò mò, “Anh Ôn Khâm là ai?”

Những lời này giống như thọc vào nguồn nước dồi dào, bí mật của Đan Tuệ giống như trủy triều ào ạt xông tới.

“Anh Ôn Khâm mới vừa tới bộ lạc, đặc biệt soái, tính tình cũng rất, rất tốt, tôi vừa nhìn thấy anh ấy là thích ngay, mà tôi cảm thấy anh ấy cũng thích tôi!”

Ba phút đã hết, Đan Tuệ ngừng, chỉ là sắp khóc.

Trong bộ lạc tuyệt đối không thể tự mình yêu đương, nếu bị bắt, đừng nói hai người sau này không có khả năng kết hôn với nhau, còn sẽ bị phạt đánh roi trước mặt toàn bộ lạc.

Bối Noãn dán lại băng keo vào đầu ngón tay, nắm lấy cánh tay Đan Tuệ.

“Đan Tuệ, cô không cần sợ, tôi sẽ không nói cho người khác.”

Bối Noãn mang theo Đan Tuệ nước mắt lưng tròng trở về chỗ ở, Lục Hành Trì và Đại Thánh đang cùng chờ Bối Noãn.

Hai vị này thật ghét nhau, ngồi thật sự xa, ai cũng không để ý tới ai.

Đại Thánh thấy Bối Noãn đã trở lại, lăng không một cái nhảy vào trong lòng ngực Bối Noãn.

Lục Hành Trì nhàn nhạt mà liếc Đại Thánh một cái, giống như vô cùng khó chịu.

Bối Noãn nghĩ thầm, Lục đại Boss, nếu không anh cũng nhảy nhào một cái? Nhưng mà người to lớn quá, phỏng chừng cô tiếp không nổi.

Bối Noãn xoay người nói với Đan Tuệ, “Đi tìm anh Ôn Khâm của cô đi, nơi này không có chuyện của cô.”

Đan Tuệ hoang mang lo sợ nhìn Bối Noãn cả nửa ngày, cuối cùng mới ý thức được Bối Noãn không phải đang nói mát.

Cô gái vui mừng hành lễ, xoay người chạy.

Đan Tuệ đi rồi, Bối Noãn đóng cửa cho kỹ, đem chuyện Hoắc Nhận nói ra toàn bộ cho Lục Hành Trì.

“Em vẫn luôn cảm thấy Hoắc Nhận kia thật không bình thường.”

Bối Noãn thử thăm dò.

“Anh nghĩ xem, hắn kiêu ngạo như vậy, có thể cũng có chỗ nào đó đặc biệt hay không? Ví dụ, dị năng hay gì đó?”

Lục Hành Trì hoàn toàn đồng ý với Bối Noãn, “Rất có khả năng, mấy ngày em cố gắng đừng đến gần hắn.”