60. Chân tâm đại mạo hiểm

Bối Noãn được Đan Tuệ cung kính dắt đi đến chỗ ở được phân cho cô, phát hiện ra mình được đãi ngộ tăng lên vài cấp bậc.

Không cần phải cùng một đám người chen chúc trong một cái lều trống hoác gió lùa bốn phía.

Phân cho Bối Noãn là một căn nhà mới vừa xây dựng xong.

Nhà có vài phòng vây quanh lại, có phòng bếp cùng chỗ người hầu ở, Bối Noãn ở tại phòng chính.

Đồ gỗ còn mới, mùi gỗ chưa tan còn thơm lừng, sàn nhà được mài giũa qua, bóng loáng.

Trên mặt bàn là một bình to đựng đủ các loại hoa tươi, hương khí đầy phòng. Mấu chốt nhất là, nơi nơi trong phòng đều có thắp đèn dầu, không cần phải làm chim sợ tối đi ngủ sớm.

Nơi này so với chỗ Già Hàn còn muốn lớn hơn, còn muốn thoải mái hơn vài phần.

Không chỉ Bối Noãn có chỗ ở, ngay cả “Thánh hầu” cũng có phòng riêng của mình, ngay cách vách phòng Bối Noãn.

Trong phòng không chỉ có giường đệm, bàn ghế, trên bàn có hoa tươi, còn có một giỏ to đựng trái cây.

“Thánh hầu” không chút do dự vùi đầu vào đám trái cây.

Xoài thanh long quả bơ, đầy giỏ trái cây nhiệt đới, nhìn thật hâm mộ.

Đan Tuệ cơ linh, thấy được ánh mắt Bối Noãn, nói nhanh: “Nếu Thánh Nữ muốn ăn trái cây, tôi sẽ gọi người đem lại đây.”

Trái cây được đem tới, “người hầu” Bối Noãn chỉ định cũng tới.

Lục Hành Trì bất động thanh sắc đi theo một đám người cuồn cuộn không dứt đem tới một mâm lại một mâm trái cây đã cắt rửa xong.

Đan Tuệ hơi buồn bực, nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nhắc nhở, “Anh không hành lễ với Thánh Nữ Gia Đức hay sao?”

Lục Hành Trì cúi mắt khom người, quy quy củ củ mà hành lễ với Bối Noãn.

Đây là hành lễ với Thánh nữ, đại Boss thật thông minh, làm đúng vô cùng, không sai một xíu nào.

Bối Noãn vội vàng chỉ huy, “Đan Tuệ, cô đi ra ngoài đi, tôi có việc sẽ gọi cô.”

Đan Tuệ khom người lui ra ngoài, ra cửa trước nhịn không được tò mò mà trộm liếc hai người bọn họ.

Trong bộ lạc vẫn luôn có loáng thoáng đồn đãi, nói Á Văn Thánh Nữ sẽ chuyên môn chọn những thanh niên vừa trẻ vừa soái đến bên người, chờ cơ hội xuống tay.

Không nghĩ tới tân Thánh Nữ trước mắt này, diện mạo thuần khiết, thoạt nhìn tuổi cũng rất nhỏ, thế mà cư nhiên ngày đầu tiên làm Thánh nữ cũng cho gọi một người đàn ông tới, hơn nữa vẫn là một người bề ngoài diệt thiên diệt địa như vậy.

Đan Tuệ lui ra.

Chờ cô đóng cửa lại, Lục Hành Trì mới thở dài, đi tới.

Anh nắm lấy bả vai Bối Noãn, một lần nữa trên dưới cẩn thận đánh giá cô một lần, xác nhận Bối Noãn xác thật lông tóc không tổn hao gì.

“Mới mấy giờ không nhìn tới em mà thôi.”

Ngữ khí bất đắc dĩ.

Anh vừa không nhìn tới là cô ấy có thể làm ra một đống chuyện, cư nhiên còn biến thành Thánh Nữ của bộ lạc.

Bối Noãn cũng biết, năng lực gây chuyện thị phi của cô từ trước đến nay là hạng nhất.

Nhưng mà lần này có người chịu tội thay, như vậy có thể đổ tất cả lên đầu người khác.

Bối Noãn khiếu nại: “Là tại cái người Á Văn Thánh Nữ kia, không biết vì sao nhìn em không vừa mắt, tìm cớ lung tung giam em lại, còn định ném em xuống sông Diêm Hà, sau đó mới xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

Bối Noãn đem toàn bộ tình hình thực tế kể lại cho anh nghe, dĩ nhiên bỏ qua chuyện cô phóng hỏa khắp nơi.

Bối Noãn phân tích, “Có thể là cô ta thấy em và anh ở bên nhau, anh lại không bằng lòng đi làm người hầu, cho nên không vui?”

Lục Hành Trì suy tư một chút, “Không nhất định. Có thể là do hôm nay Già Hàn người kia đặc biệt chú ý tới em, nói với em vài câu, còn hành lễ, bị cô ta biết được nên ghen ghét?”

Nguyên lai Lục Hành Trì cũng cảm thấy Già Hàn cùng Á Văn có một chân.

Tù trưởng và Thánh Nữ, không có gian tình thật không bình thường.

Tuy rằng Già Hàn nhìn vẻ mặt cấm dục, bề ngoài như thế, nhưng Bối Noãn không tin chút nào.

Lục Hành Trì nhìn không phải càng thanh lãnh hơn so với Già Hàn, càng siêu phàm thoát tục? Nhưng mà lần trước nghe lén được tiếng lòng của anh, quả thực làm Bối Noãn ngượng ngùng muốn nghe lại.

Cho nên chỉ nhìn mặt là tuyệt đối không đáng tin.

Buổi tối người hầu có chỗ ở của mình, ngay ở bên ngoài, nhưng Bối Noãn lại không muốn anh đi.

Nếu Bối Noãn không đuổi người, Lục Hành Trì cũng căn bản không đề cập tới chuyện này, yên lặng lưu lại.

Đan Tuệ mang theo mấy người phụ nữ tiến vào hầu hạ, bị Bối Noãn cự tuyệt, cô tự mình lấy nước rửa mặt, sau đó khóa cửa lại, lấy đệm chăn ra trải cho Lục Hành Trì.

Lục Hành Trì nhìn thoáng qua, “Không cho anh ngủ giường?”

Người hầu này thật rõ ràng không có tự giác làm vị trí của người hầu.

Bối Noãn nói nhanh: “Bằng không anh ngủ giường, em ngủ nệm?”

Lục Hành Trì cười, ngồi xuống đám nệm trải trên mặt đất.

Có anh ở đây, cái gì cũng không sợ, Bối Noãn thoải mái ngã vào giường nệm mềm mại, kéo ra Thanh Nhiệm Vụ.

Hôm nay dị năng khống chế hỏa thật hữu kinh vô hiểm.

Nguyên tưởng rằng ở bộ lạc sùng bái thủy lại toát ra dị năng hỏa sẽ bị hại chết, kết quả lại không bị quá hố cha.

Bối Noãn có điểm tò mò, không biết nhiệm vụ tiếp theo sẽ cho dị năng thú vị gì.

Bối Noãn kéo tay quay.

Vòng quay xoay một hồi, ngừng lại ở một nhiệm vụ mới.

Phong cách tên lại khác với hai nhiệm vụ trước, gọi là: “Thành tâm thành ý chân thật.”

Thuyết minh nhiệm vụ giống như một câu thơ: ánh trăng đêm khuya tinh lọc nước mắt thiếu nữ, chế thành thuốc có một không hai, xoa lên đầu ngón tay.

Hiện tại là đêm khuya, Bối Noãn đi xuống giường.

“Chúng ta hưởng ánh trăng đi.” Bối Noãn kéo màn ra, nhìn qua ngoài cửa sổ.

Lục Hành Trì mỉm cười, “Tùy ý em.”

Đêm nay ánh trăng không tệ.

Có sẵn một cái, vừa lớn vừa chói ở ngay trên trời, chỉ cần vén màn ra là có ánh trăng chiếu qua cửa sổ, điều kiện đạt được vô cùng dễ dàng.

Đến nỗi thiếu nữ, Bối Noãn bản nhân đang ở chỗ này.

Hiện tại chỉ còn lại có nước mắt.

Cho nên yêu cầu hiện tại phải khóc một cái.

Lục Hành Trì ngay cạnh mép giường, đang sửa sang chăn mền lại cho thật ngay ngắn.

Nếu bị anh ấy thấy được cô không thể hiểu được mà khóc lên, như vậy thật sự quá mất mặt.

Bối Noãn chạy về trên giường, kéo chăn ra, che lại đầu.

Sau đó từ trong không gian móc ra một cái mâm, để trước mặt, chuẩn bị tiếp nước mắt.

Đêm nay quá nhiều chuyện phát sinh, quá hưng phấn, cảm xúc không ấp ủ không được tốt.

Bối Noãn nỗ lực kéo ra ký ức, vơ vét khai quật đủ loại lý do có thể làm người khóc.

Quá khó.

Một giọt nước mắt còn chưa nặn ra được, chăn trên đầu đã bị người xốc lên.

Bối Noãn sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Lục Hành Trì, sao anh có thể tùy tiện xốc chăn phụ nữ lên?!”

Lục Hành Trì bình tĩnh đáp: “Em còn chưa cởϊ qυầи áo.”

Sau đó nhìn Bối Noãn trên giường, còn có cái mâm để gọn ghẽ trước mặt cô, “Em lại ăn vụng cái gì?”

Bối Noãn: “……”

Lông mày xinh đẹp của Lục Hành Trì nhíu lại, hỏi tiếp: “Có phải em lại ăn vụng ớt ngâm?”

Ớt ngâm?

Một từ nhắc nhở Bối Noãn.

Bối Noãn từ trong không gian móc ra một bịch cánh gà ngâm ớt, xé mở, trước khi Lục Hành Trì vươn tay đoạt đi, ngón tay cô đã chạm ra được nước ngâm gà.

Sau đó không để ý tới Lục Hành Trì đã lấy đi bịch gà, nín thở, đυ.ng tay lên mắt.

Một cơn đau xuyên tim.

Trong nháy mắt kia, Bối Noãn thật cho rằng mình bị mù.

Nước ớt ngâm hiệu quả kinh người, đôi mắt đau hoàn toàn không mở ra được.

Lần này không cần phát sầu không có nước mắt, nước mắt cô rối tinh rối mù, không khống chế được mà rơi xuống.

Đau đến như vậy, Bối Noãn vẫn còn nhớ rõ đem cái mâm hứng phía dưới, tiếp lấy nước mắt.

Lục Hành Trì sửng sốt một giây, kéo Bối Noãn lên, túm ly nước trên bàn rửa đôi mắt cho cô.

Rửa được vài cái mới mở cửa kêu Đan Tuệ đem một thau nước vào.

Lục Hành Trì ấn Bối Noãn xuống chậu nước, dùng nước rửa mắt cho cô cả nửa ngày, đôi mắt Bối Noãn mới đỡ được một chút.

Nhưng mà một con mắt còn đỏ bừng giống như mắt thỏ con.

“Ngốc tới thế nào mà dùng tay vừa đυ.ng ớt đem dụi mắt?”

Lục Hành Trì dùng khăn lông to lau từng chút từng chút khuôn mặt bị ướt.

Mặc kệ thế nào, tuy rằng có điểm hơi thảm, nước mắt cuối cùng cũng có, hiện tại chỉ cần đem cái khay đựng nước mắt để bên cửa sổ phơi dưới ánh trăng là đại công cáo thành.

Bối Noãn quay đầu lại nhìn thoáng qua trên giường.

???

Mâm đâu?

Trên giường đệm chăn một lần nữa trải ra chỉnh chỉnh tề tề, cái mâm có mấy giọt nước mắt quý giá không thấy đâu…

Không thấy……

“Đan Tuệ!” Bối Noãn hét lớn một tiếng.

Đan Tuệ nhanh giống thuấn di, một giây xuất hiện, “Thánh Nữ?”

Bối Noãn đáng thương vô cùng, “Cái mâm tôi vừa để trên giường đâu? Sao không còn nữa?”

Đan Tuệ nói nhanh: “Thánh Nữ yên tâm, mâm không ném, lúc tôi thu dọn giường đệm thấy cái mâm kia để không nên cầm đi lau cho sạch sẽ, hiện giờ đặt trên nóc tủ.”

Đan Tuệ xoay người cầm lấy mâm để trên tủ, hai tay dâng lên cho Bối Noãn.

Mặt mâm lau đến sáng lấp lánh, phản quang, trên mặt mâm không có tới một vệt nước, muốn sạch bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Bối Noãn: “……”

Già Hàn nói không sai, Đan Tuệ xác thật thật cần mẫn, quả thật có điểm…… Quá mức cần mẫn.

Cho nên vừa rồi nước mắt bị đau coi như công cốc?

Lần này Bối Noãn là thật sự muốn khóc.

Đan Tuệ xem mặt đoán ý, cảm thấy biểu tình Bối Noãn có điểm không đúng, tay dâng mâm hoảng sợ hỏi: “Thánh Nữ…… Tôi là…… Làm sai chuyện gì sao?”

“Không có, không có việc gì.” Bối Noãn nói.

Tuy rằng Bối Noãn chưa nói, Đan Tuệ lại biết nhất định có chuyện gì sai, cô sốt ruột.

“Thánh Nữ, tôi thật sự không biết không thể đυ.ng vào cái mâm kia.”

“Thánh Nữ, lần sau tôi cũng không dám nữa!”

“Thánh Nữ, ngài tha thứ cho tôi lúc này, đừng nhốt tôi vào l*иg sắt!”

Ha?

Bối Noãn hoảng sợ, thanh minh thật nhanh: “Vì sao lại nhốt cô vào trong l*иg sắt? Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nhốt cô vào trong l*иg.”

Đan Tuệ lại không tin, đã khóc.

“Nhưng mà Á Văn Thánh Nữ sẽ nhốt người vào trong l*иg sắt, chỉ cần có người làm sai chuyện, ngài ấy sẽ nhốt người lại, không cho ăn.”

Từng giọt từng giọt nước mắt to đùng rơi xuống bùm bùm, rơi lên cái mâm trong tay Đan Tuệ.

Bối Noãn nhìn mâm nước mắt, ngẩn người, đoạt lấy thật nhanh.

Bối Noãn bưng cái mâm trân quý, một bên an ủi Đan Tuệ, “Không có việc gì, chuyện gì cũng không có. Tôi chỉ có cái ước nguyện, đêm nay sẽ không lau cái mâm này hai lần, hiện tại cô chỉ lau nó một lần mà thôi, không phải chuyện gì đại sự.”

Bối Noãn để mâm lên cửa sổ, đặt dưới chỗ ánh trăng có thể chiếu đến, tùy tay lấy ngón tay chạm một chút vào đám nước mắt.

“Chỉ cần đặt ở nơi này, từ giờ tới sáng mai, cô không lau nó nữa, có phải là được rồi hay không?”

Bối Noãn nói vô cùng thành khẩn, Đan Tuệ rốt cuộc không khóc tiếp.

Bối Noãn mở ra Thanh Nhiệm Vụ, nhìn thoáng qua.

Nhiệm vụ “Thành tâm thành ý chân thật” đã hoàn thành, thuyết minh là: ngón tay này trong vòng 36 giờ có thể làm người nói thật trong ba phút (tự thân miễn dịch).

Bối Noãn nghĩ thầm, còn may là tự thân miễn dịch, nếu không ngón tay này ngay cả phế đi cũng không dám tự chạm vào mình.

Bối Noãn đi rửa tay, dùng khăn lau khô, nghĩ thầm, dị năng lần này so với lần trước nghe được tiếng lòng còn khá tốt.

Lần trước chỉ có thể nghe được tiếng lòng một người Lục Hành Trì, lần này ý hình như là đυ.ng đến thì làm cho mọi người đều nói thật.

Bối Noãn muốn thử xem.

Trong phòng chỉ có ba người, Lục Hành Trì sẽ muốn cái gì, Bối Noãn hiện tại vô cùng rõ ràng, không nghĩ lại đi khi dễ anh.

Hơn nữa Lục Hành Trì quá nhạy bén, buộc anh ấy nói thật, nói không chừng sẽ bị anh ấy phát giác ra chuyện gì không đúng.

Bối Noãn quyết định khi dễ Đan Tuệ một chút.

Đan Tuệ còn ngây ngốc đứng tại chỗ, đôi mắt hồng hồng, so với đôi mắt bị cay ớt của Bối Noãn còn hồng hơn.

Bối Noãn đi qua, trong miệng hỏi: “Đan Tuệ, Á Văn thường xuyên nhốt người trong l*иg sắt sao?”

Thuận tay chạm chạm vào cánh tay Đan Tuệ.

“Không sai, Á Văn Thánh Nữ sẽ nhốt người vào trong l*иg sắt, còn không cho ăn, lần trước có người làm đổ một chén nước đã bị nhốt vài ngày, chút nữa là bị đói chết, nhờ vào tù trưởng Già Hàn qua cầu tình mới thả người ra.”

Đan Tuệ không chút do dự kết luận, “Cô ta đặc biệt đặc biệt hư hỏng, tôi xem kỳ thật là một người bị hỏa tà thần khống chế.”

Đan Tuệ nói xong câu này, đột nhiên che miệng lại, vẻ mặt hoảng sợ.

Dị năng khởi hiệu.

Đan Tuệ thành công tiến vào ba phút nói thiệt tình.

Bối Noãn thực vừa lòng.

Hơn nữa Bối Noãn cảm thấy Đan Tuệ nói vô cùng đúng, anh hùng thưởng thức lẫn nhau.

Bối Noãn trấn an, “Không sao đâu, cô cứ nói, dù sao nơi này cũng không có người khác.”

Đan Tuệ tưởng khống chế được miệng không tiếp tục nói chuyện, miệng lại như là có chủ ý của riêng mình, không cần người hỏi lại sẽ tự động mở miệng.

Tự động tự giác tiếp tục nói: “Mọi người đều đang nói, hiện tại Thánh Nữ thật đã hiện thân, Á Văn cái hàng giả này, hẳn là trở về trong thôn cũ tiếp tục nuôi khỉ đi?”

Đan Tuệ đã tuyệt vọng.

Bối Noãn cười cười, trực tiếp hỏi: “Vậy cô là Già Hàn phái tới giám thị tôi, hay là Á Văn bức cô tới giám thị tôi?”

“Đương nhiên đều không phải, Già Hàn tù trưởng nói, muốn chọn một người làm việc nhanh nhẹn, chọn quanh một vòng, mọi người đều đề cử tôi, nói tôi cần mẫn nhất, cho nên tôi được tới.”

Đan Tuệ đáp không chút do dự.

“Tôi cũng nguyện ý lại đây, bởi vì đãi ngộ bên này so với bên Già Hàn tù trưởng còn tốt hơn, hơn nữa việc không nhiều lắm, còn thực thanh nhàn, có thời gian chơi.”

Vẻ mặt Đan Tuệ thật buồn bực, Bối Noãn hỏi gọn gàng dứt khoát, chính cô không biết vì cái gì cũng trả lời đến gọn gàng dứt khoát.

Bối Noãn gật gật đầu, “Được rồi. Đã trễ thế này, cô đi ngủ đi.”

Đan Tuệ làm thi lễ, xoay người rời đi.

Mới mở cửa, bỗng nhiên lại khống chế không được mà tự động mở miệng: “Người hầu kia vì sao sẽ ngủ trên mặt đất?”

Nói xong, như là bị chính mình dọa mình, cả người cứng lại.

Bối Noãn nhịn cười, “Bằng không thì sao?”

Đan Tuệ thẳng thông mà nói: “Tôi cho rằng anh ta sẽ cùng ngủ giường với ngài.”

Nói xong kinh hoàng mà làm lễ, chạy trối chết.

Bối Noãn liếc nhìn Lục Hành Trì một cái, anh vẫn luôn bất động thanh sắc mà đứng dựa vào một bên.

Thấy Đan Tuệ đi rồi, mới chậm rì rì nói: “Anh cảm thấy cô ấy nói thật đúng.”

“Đúng cái gì đúng.” Bối Noãn trở về trên giường.

Hai tay cắm vào túi quần, Lục Hành Trì đi tới, nhìn đôi mắt hồng hồng, lại cầm cái mâm bên cửa sổ nhìn nhìn.

“Gần đây em hứa nguyện cũng thật nhiều.”

“Phải không.” Bối Noãn đối phó, “Loại thời điểm nhân tâm hoảng sợ này còn không phải là lúc dễ dàng mê tín nhất sao?”

Bối Noãn thoải mái duỗi eo, “Hứa nguyện mà tính cái gì, em còn thường xuyên quy định cho mình, ra cửa phải bước chân trái trước, nếu không sẽ không may mắn, giày phải gọn gàng, trái phải không đúng sẽ không may mắn, thang lầu phải bước số chẵn, nếu là số lẻ thì bước cuối cùng phải nhảy, còn nhiều quy định lắm.”

Lục Hành Trì ngồi xuống mép giường, vuốt vuốt đầu cô.

“Không cần sợ hãi như vậy, ngay cả có mê tín đi chăng nữa hẳn là tin tưởng có thiện ác có báo, có cát nhân thiên tướng. Em lần nào mà không từ họa lại được phúc?”

Điều này anh nói đúng.

Bối Noãn trong lòng chuẩn bị.

Ngón tay này tuyệt thế vô song, có thể bức người nói ra lời thiệt tình, đó chính là vũ khí lợi hại thẩm tra người.

Ngày mai chỉ cần tìm được Á Văn, hỏi trực tiếp cô ta chuyện kẻ thần bí, nhất định cô ta sẽ đem toàn bộ tin tức tình báo nói ra.

Bối Noãn sẽ không cần phải làm cái gì Thánh nữ nữa, mọi người có thể cúi chào tạm biệt cái bộ lạc kỳ quái này.

Bối Noãn suy nghĩ đã xong xuôi, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.

Lục Hành Trì không nghe được giọng Bối Noãn, cúi đầu nhìn, thấy Bối Noãn đã ngậm miệng mỉm cười, ngủ say.

Nói ngủ là ngủ, thật là con heo nhỏ.

Cô ấy cả ngày tràn đầy sinh lực, gây chuyện thị phi, liên tục ý kiến ùn ùn không dứt, cuối cùng cũng an phận lại.

Yên tĩnh ngủ, như một thiên sứ.

Lục Hành Trì cẩn thận xê dịch Bối Noãn, lấy chỗ ngồi xuống đầu giường bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc mềm.

Bối Noãn “ưm” một tiếng, dịch dịch tới bên Lục Hành Trì, một đầu cọ vào người, thư thái chôn mặt vào quần áo anh.

Trái tim Lục Hành Trì muốn mềm đi.

Anh lại chỉnh chỉnh chăn đang loạn trên người Bối Noãn, tìm được một bàn tay dưới chăn, nắm lấy, dựa vào đầu giường, anh cũng nhắm mắt lại.

Nhưng mắt mới đóng chưa tới một giây.

“Cô ấy vừa rồi nói cái gì hứa nguyện, nhất định lại là nói hươu nói vượn.”

Lục Hành Trì nghe thấy mình tự động nói chuyện.

Lục Hành Trì: ?

“Cái kia mâm nhất định có cái gì quái dị, cô ấy chui vào trong chăn, lúc ấy là làm gì? Còn có Đan Tuệ, biểu hiện vừa rồi cũng thật khác thường……”

Anh không những không ngừng nói chuyện, còn nói rất lớn giống như đang diễn thuyết, e sợ người khác không nghe được, thao thao bất tuyệt.

Muốn dừng cũng không dừng được, hoàn toàn không chịu đại não khống chế.

Bối Noãn giật giật, mơ mơ màng màng hừ hừ, “Lục Hành Trì, ồn ào quá.”

Cô ấy giống như bị đánh thức.

Lục Hành Trì đứng vèo lên, một giây tiến qua ghế bên kia.

Mấy câu lải nhải anh không khống chế được, lại tự động ngừng lại.

Bối Noãn chỉ trở mình, đá chăn qua một bên, lại ngủ, còn hơi ngáy một chút.

Lục Hành Trì nhẹ nhàng đi trở về, một lần nữa giúp cô kéo chăn lại.

Bối Noãn mặc kệ người sắp xếp, không hề có ý tỉnh lại.

Cảnh báo giải trừ, Lục Hành Trì một lần nữa ngồi trở lại, kéo một cái gối lót sau người, thuận tay cầm lấy tay phải Bối Noãn, mấy ngón tay giao nhau.

“Còn may cô ấy không tỉnh, ngủ say đến như vậy, bị người bán cũng không biết, không biết trong phòng có đàn ông sao?”

Miệng lại tự động mở.

Lục Hành Trì: ???

Anh cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay nắm lấy nhau, lần này anh không chạy đi, chỉ buông tay ra.

Cái miệng tự động lại nhải trong chốc lát, lại ngừng.

Lục Hành Trì mặc mặc, lại nắm tay Bối Noãn lên.

Lại bắt đầu.

Lục Hành Trì buông tay phải Bối Noãn ra, vẫn có chút không cam lòng, chờ khi mình an tĩnh lại, kéo tay trái Bối Noãn ra.

Cẩn thận chọc chọc tay trái.

Không có chuyện kỳ quái gì phát sinh.

Dò xét, cầm cầm, vẫn thật an toàn.

Lục Hành Trì yên tâm nắm lấy tay trái Bối Noãn, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang ngủ say:

Bối Noãn, em lại lăn lộn ra cái gì mới mẻ đây?