Khuyết Dĩ Ngưng dựa vào ghế giám đốc, nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại cười như hồ ly.
Nàng vui vẻ ăn khuya, trong lòng lên kế hoạch ngày mai bắt đầu rèn luyện sức khỏe.
Mặc dù nói mập một chút không sao, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cũng không phải người dựa vào mặt để ăn cơm, nàng cũng có thói quen kiểm soát sức khỏe bản thân, để đảm bảo mình luôn trong trạng thái tốt nhất.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng ra khỏi phòng làm việc, mọi người đã về hết, Giải Ngạn Hoài và Lâm Kinh Vũ còn ngồi trước máy tính, ngoại trừ bọn họ ra, còn có hai người nữa, bộ dạng khí thế như muốn chiến đấu cho đến bình minh.
Khuyết Dĩ Ngưng vỗ vai Giải Ngạn Hoài, ý bảo bọn họ có thể về.
Giải Ngạn Hoài: " sếp, để tôi viết xong chương trình này đã."
Lâm Kinh Vũ: "tôi sửa thêm 2 cái bug nữa."
Khuyết Dĩ Ngưng: "được rồi, đừng liều mạng quá, thân thể là quan trọng."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn một chút, phát hiện còn hai người chưa đi, một người là mắt kính tròn lúc tuyển vào có ấn tượng khá sâu, một người khác Khuyết Dĩ Ngưng không có ấn tượng nhiều là nữ nhân viên kia.
Khuyết Dĩ Ngưng vòng qua bàn làm việc của bọn họ, nữ nhân viên thấy Khuyết Dĩ Ngưng liền mỉm cười, nhìn có vẻ câu nệ.
"Trễ lắm rồi sao không về?"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn thẻ tên của nàng, nàng tên là Lâm Viện.
Nhìn có chút quen mắt, Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ một hồi mới nhớ ra, người này trước đó Chương Thi Vũ có báo qua, là nhà thiết kế mô hình đang mai có thể nghỉ đẻ bất kỳ lúc nào.
"Chuẩn bị về đây."
Lâm Viện cân nhắc, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng miệng hé hê rồi lại nhìn xung quanh một chút, cuối cùng lại nhìn vào máy tính.
Khuyết Dĩ Ngưng cảm giác nàng có gì muốn nói, nên nghi hoặc nhìn nàng: "cô muốn nói gì sao?"
Lâm Viện nhìn Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu, sau đó lại nhình máy tính.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không hỏi, nhìn về phía mắt kính tròn.
Mắt kính tròn tên là Cảnh Lợi Vân, Khuyết Dĩ Ngưng nhớ rất rõ, nàng đứng sau lưng xem hắn chỉnh số liệu.
Cảnh Lợi Vân thấy nàng đứng sau lưng, động tác trên tay cũng chậm lại, nhìn bình thường cũng có thể thấy hắn bộ dạng cứng ngắc, bắt đầu cầm khăn tay lau mồ hôi.
Khuyết Dĩ Ngưng: "sao vẫn chưa tan ca?"
"Sếp, chuẩn bị tan ca rồi."
Hắn nói có chút lắp, hợp cùng dáng vẻ khẩn trương, nhìn có chút đáng thương.
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ hắn có tật sợ hãi, hễ ai đến gần thì lại khẩn trương, trước đó Chương Thi Vũ cũng có nói tình huống này của hắn, không chỉ có nàng những đồng nghiệp khác đứng cạnh hắn, hắn sẽ không tự chủ được mà khẩn trương.
"Vậy tan ca sớm đi, muộn quá không đón xe được đâu." Khuyết Dĩ Ngưng nhìn ba người còn lại, âm thanh cao một chút: "mọi người cũng vậy, về sớm chút đi."
Những người còn lại ứng tiếng, Khuyết Dĩ Ngưng xuống lầu, Chương Thi Vũ đã đứng dưới lầu chờ nàng.
Xe chạy nhanh trong đêm, trên radio còn vang ca khúc âm thanh nữ ca du dương, Khuyết Dĩ Ngưng chợp mắt, bắt đầu sắp xếp suy nghĩ của mình.
Nàng đột nhiên mở miệng: "gần đây công ty có phát sinh chuyện gì khác thường không?"
Chương Thi Vũ: "chuyện khác thường?"
Nàng suy nghĩ một chút lắc đầu nói: "chắc là không có."
"Sao vậy sếp, cô để ý chuyện gì sao?"
Chương Thi Vũ cảm thấy Khuyết Dĩ Ngưng không thể đột nhiên hỏi chuyện này, cố gắng nhớ lại, nhưng cũng không phát hiện chuyện gì khác thường.
Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu: "không có gì, hôm nay Lâm Viện muốn nói với tôi cái gì đó, nhưng không dám mở miệng, cô giúp để ý một chút nhé."
Chương Thi Vũ đồng ý gật đầu: "được."
Ngoài cửa sổ hơi sương mang theo nước mưa lất phất, Khuyết Dĩ Ngưng đưa tay chạm lên cửa sổ xe để lại dấu ngón tay trên làn sương trắng, sau đó lại suy nghĩ.
Bầu trời không sao, đêm yên tĩnh.
Ngày thứ hai Khuyết Dĩ Ngưng tỉnh dậy, phát hiện ngoài trời mưa lớn, nhưng cái này không ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.
Nghĩ đến trưa còn đi ăn cơm với Cố Sơn Tuyết, rồi còn được cầm chìa khóa nhà Cố Sơn Tuyết, Khuyết Dĩ Ngưng liền vui vẻm thậm chí đối với chuyện Ninh Ninh triệt sản cũng không quan tâm.
Nhưng đang vui vẻ thì phải dừng lại khi Chương Thi Vũ gọi điện cho nàng.
"Sếp, vừa rồi Lâm Viện gọi cho tôi, nói Cảnh Lợi Vân thiết kế mô hình không đến đi làm, chính là cái cái người mắt kính tròn. Cô ấy nói với tôi cảm thấy Cảnh Lợi Vân có chút lạ, hôm qua còn thấy hắn đứng bên cạnh máy tính của Giải Ngạn Hoài, bộ dạng như đang sao chép số liệu, nhưng cô ấy không có chứng cứ, nên không dám nói lung tung."
Khuyết Dĩ Ngưng đang tô son, nghe Chương Thi Vũ nói thì sắc mặt trầm xuống.
Nàng đứng dậy, ánh mắt mang theo lãnh ý: "chắc chắn chứ?"
Âm thanh Chương Thi Vũ mang theo ảo não: "chắc là thật, tôi đã xem thử camera, hành động đúng là giống vậy, nhưng không dám xác định, hiện tại hắn không đến làm, điện thoại cũng không gọi được. Tôi tìm người đội mưa đi tìm địa chỉ nhà hắn, nhưng lại không có ai cả, sếp..."
Khuyết Dĩ Ngưng: "đến đón tôi."
Chương Thi Vũ: "được."
Để lộ bí mặt cũng không phải chuyện nhỏ, Khuyết Dĩ Ngưng cũng từng ứng phó qua chuyện này, nhưng nàng không ngờ mình mới bắt đầu đã bị theo dõi.
Theo lý mà nói thì không thể nào, nàng chỉ mới bước vào giới làm ăn, sao có thể bị để ý nhanh như vậy?
Tâm tinh Khuyết Dĩ Ngưng có chút phiền toái, xoa mi tâm, động tác ấn xuống bàn rất mạnh.
Nàng nhìn mưa to ngoài cửa sổ, nét mặt thêm một tầng băng sương.
Hiện tại chưa xác định được số liệu bị mất hay chưa, hơn nữa nghiên cứu vẫn chưa hoàn thiện, cho dù Cảnh Lợi Vân trộm được bán chỗ khác, thì trò chơi có bị cướp những người kia chỉ có thể được cái vỏ bên ngoài.
Nếu thực sự đã xảy ra, cho dù nguyên nhân động cơ là thế nào, những người đó nhất định phải trả giá lớn, bảo gồm cả người ăn trộm kia!
Khuyết Dĩ Ngưng híp mắt một cái, nhớ đến cảnh tượng lần đầu phỏng vấn Cảnh Lợi Vân.
Nếu đây là đối phương cố ý làm thì từ lức bắt đầu vào công ty hắn đã có mục đích, vậy thì tâm lý khẩn trương không phải thói quen của hắn, mà do trong lòng hắn có quỷ, nên gặp người thì sợ.
Vì sao lại quyết định đi hôm nay mà không trốn lâu hơn? không lẽ vì hôm qua nàng quan tâm khiến Cảnh Lợi Vân sợ?
Khuyết Dĩ Ngưng không rõ lắm, nhưng vì sao đối phương chọn hôm nay bỏ trốn, kẻ đứng sau sai khiến đối phương là ai thì nàng càng muốn biết hơn.
Nàng cầm túi đi ra ngoài, mưa bên ngoài lớn, Chương Thi Vũ miễn cưỡng khen nàng, giúp nàng mở cửa xe.
Khuyết Dĩ Ngưng: "trong nhà không có ai sao?"
Chương Thi Vũ: "dạ, có gõ cửa rồi, nhưng không ai trả lời, có hỏi thăm quê quán, nhưng người ta nói người nhà hắn đã dọn đi chỗ khác rồi, cũng lâu rồi không về."
Dĩ nhiên là có quỷ rồi, nếu không..... vì sao lại để trống địa chỉ.
Khuyết Dĩ Ngưng: "có mất gì không?"
Chương Thi Vũ liền trả lời: "hiện tại chưa có, lúc tôi nhận được điện thoại, thì cũng gọi liền cho chị Tố Nhân và Giải Ngạn Hoài rồi, để bọ họ kiểm tra tình hình, bọn họ vừa báo lại, không mất gì cả, mặt mã cũng chưa bị phá."
Khuyết Dĩ Ngưng: "biết rồi, đến công ty trước rồi hãy nói."
Khuyết Dĩ Ngưng suy nghĩ, số liệu trung tâm đã được mã hóa nhiều lần nhất định không thể mất được, nhưng mật mã không bị phá thì cái này có chút khó hiểu.
Lẽ nào đối phương chưa kịp làm?
Nhưng chưa làm thì sao lại vội chạy rồi?
Hoặc có thể thủ đoạn của đối phương vô cùng cao siêu, cho nên Giải Ngạn Hoài không biết được?
Khuyết Dĩ Ngưng vào công ty, vội họp, gọi Lâm Viện vào.
Khuyết Dĩ Ngưng bỏ túi trên ghế, ánh mắt đảo qua từng người.
"Kể lại chi tiết tình huống đi."
Lâm Viện ở trong góc đứng dậy, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, có chút khẩn trương vò góc áo. Tận lực kể lại mọi chuyện.
"Từ lúc tôi vào làm thì đã cảm thấy Cảnh Lợi Vân không ổn rồi, hắn luôn khẩn trương, thỉnh thoảng còn nhìn về phía tổ trưởng, nhiều lần đến cạnh máy vi tính của tổ trưởng, có lần bị tôi gọi, thì lại tránh né, nhưng không xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không thân thiết được."
"Hôm qua sếp nói chúng tôi về sớm một chút, sau khi tôi tan việc, thì phát hiện mình quên đồ trong phòng làm việc, thì quay lại lấy, lúc tôi đi đến cửa, thì thấy Cảnh Lợi Vân đứng ở chỗ tổ trưởng, hình như đang tháo USB, hắn vừa thấy tôi đi vào thì chào hỏi rồi vội vàng bỏ đi. Tối qua tôi định gọi cho trợ lý, nhưng không có ảnh chụp làm bằng chứng nên không dám tùy tiện."
"Nhưng hôm nay thấy hắn không đến làm, tôi nhịn không được phải nói với Chương trợ lý."
Lâm Viện nói ra toàn bộ sự việc, sau khi nàng nói xong, mọi người cùng nhìn sắc mặt Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn về phía Chương Thi Vũ: "tiếp đi."
Chương Thi Vũ nói tiếp: "tôi nhận được điện thoại, liền gọi cho chị Tố Nhân, để chị ấy và tổ trưởng Giải đi xác định lại số liệu, sau đó gọi điện cho người tìm địa chỉ nhà Cảnh Lợi Vân, rồi gọi vào máy của hắn, nhưng đều tắt máy."
Chương Thi Vũ: "Khi tôi tìm đến thì có người nói chỗ đó không có ai ở, hàng xóm nói nhà này đã sớm dời đi rồi, gần đây cũng không có ai dọn vào."
Lý Tố Nhân nói tiếp: "lúc tôi nhận được điện thoại, đã cũng Giải tổ trưởng đi tìm người và xác nhận địa chỉ, đúng là không có ai ở đó."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn Giải Ngạn Hoài: "chắc chắn là mật mã không bị phá chứ?
Giải Ngạn Hoài gật đầu: "ta chắc chắn, mật mã tôi cài không có dấu bị phá."
Khuyết Dĩ Ngưng híp mắt: "nhất định chắc chắn?
Giải Ngạn Hoài trầm ổn: "nhất định chắc chắn."
Lâm Kinh Vũ nhấc tay, dưới ánh mắt Khuyết Dĩ Ngưng thì mở miệng: "ta tôi dám chắc, trước kia lão đại của tôi là hacker trâu bò nhất, sau này hoàn lương, mật mã hắn cài thì tôi phá không nổi, chứ nói gì người thiết kế mô hình kia, hơn nữa có phá được thì cũng không thể nào không để lại dấu tích, chỉ cần đυ.ng một chút thì lão đại của tôi sẽ biết liền."
Khuyết Dĩ Ngưng thiêu mi: "nói vậy, đối phương có tật giật mình nên chạy trốn?"
Đây là tình huống lạc quan, Lâm Kinh Vũ định gật đầu, lại bị Giải Ngạn Hoài hung hăng đá một cước, a a a kêu đau không dám lên tiếng.
Lý Tố Nhân: "sếp, hiện tại báo cảnh sát được không?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "dĩ nhiên rồi."
Nhất định phải bắt được người kia, nàng muốn biết kết quả.
Khuyết Dĩ Ngưng tan họp đứng trong phòng làm việc, nhìn mưa bên ngoài kính thủy tỉnh không ngừng rơi xuống.
Nàng gọi Giải Ngạn Hoài vào phòng làm việc, hỏi hắn có ý kiến gì không?
Giải Ngạn Hoài nghe vậy, cẩn thận suy nghĩ một hồi.
Giải Ngạn Hoài: "sếp nghĩ là đang nhắm vào tôi sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "cái này cũng có thể, ngoại trừ sếp cũ của anh ra, thì anh còn có đối thủ nào khác không?"
Khuyết Dĩ Ngưng không tha cho bất kỳ khả năng nào, ai kêu Cảnh Lợi Vân cứ để ý đến máy tính của Giải Ngạn Hoài?
Giải Ngạn Hoài gãi mặt, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, nghiêm túc nói: "sếp à, nếu nói vậy, chắc là nhiều lắm."
Khuyết Dĩ Ngưng nghe hắn đọc tên chẳng khác đọc danh sách, đầu liền ong ong.
Cho đến khi Cố Sơn Tuyết gọi điện cho nàng, Khuyết Dĩ Ngưng vẫn còn đau đầu, tiếp tục tra từng người trong danh sách.
Cố Sơn Tuyết: "Ngưng Ngưng, cô ở công ty hả? tôi đến đón cô nhé!"
Khuyết Dĩ Ngưng như được hồi sinh, âm thanh mang theo khí thế: "ừ, tôi chờ cô nè!"