Chương 82: Vì sao nàng phản bội ta?

Quyết chiến vẫn tới.

Sáng sớm hôm đó, trời còn tờ mờ sáng, ba người liền ra cửa.

Địa điểm ước định ở núi Vũ Di, trên một nơi hoang vắng. Nơi này địa thế cao, địa hình tương đối bằng phẳng, xung quanh không có cây cối, chỉ có một mảnh hoàng thổ và đá, là lôi đài thiên nhiên vô cùng tốt.

Nơi này đã sớm định xong, mấy người một đường không nói chuyện đi tới nơi, Du Thiên Hạc còn chưa đến, nhưng đã nhìn thấy không ít người giang hồ canh giữ ở xung quanh lôi đài xem náo nhiệt.

Nhìn thấy đoàn người đến, tầm mắt mọi người đều dời qua.

Nhưng mọi người cũng biết lúc này không phải lúc nói chuyện, bởi vậy cũng không có ai tiến lên, chỉ ở một bên vây xem.

Hạ Tử Kình đi thẳng đến giữa lôi đài, khoanh tay bất động.

Hắn rũ mắt, không nhìn ai, như là đang nghỉ ngơi dưỡng sức.

An Cửu nhìn xung quanh, kéo Lâm Thanh Nghiên tìm vị trí thích hợp để quan sát trận chiến mà không bị ảnh hưởng, đó là một cục đá lớn, An Cửu không biết võ, liền bảo Lâm Thanh Nghiên dẫn theo nàng, hai người an tĩnh ngồi trên tảng đá lớn.

Tâm tình Lâm Thanh Nghiên lúc này vẫn tốt, An Cửu đã khuyên bảo, bản thân nàng hôm qua cũng nói chuyện nghiêm túc với Hạ Tử Kình, giờ khắc này, nàng đã không còn cảm thấy Hạ Tử Kình sẽ chết, ngược lại tràn ngập tin tưởng hắn.

Đại khái đây là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi.

Hiện tại ánh mắt Lâm Thanh Nghiên nhìn Hạ Tử Kình, tựa như nhìn anh hùng đội trời đạp đất.

Trong mắt nàng tràn đầy chờ đợi, chờ đợi đại anh hùng khải hoàn trở về, cùng nàng thành một đôi thần tiên quyến lữ.

An Cửu nhìn biến hoá của hai người, cũng không nói gì.

Thời gian thoáng qua, chẳng mấy chốc trời đã sáng hẳn, người nghe tin đến nơi này cũng ngày càng nhiều, khoảng đất trống bên cạnh đã chật kín, ngay cả trên vách núi đá xa hơn, đều là bóng dáng của nhân sĩ giang hồ.

An Cửu còn thấy một số gương mặt quen thuộc, ví dụ mấy thiếu hiệp trẻ mặc đồ phái Hoa Sơn, nàng từng gặp ở thành Bình Lan, còn nói qua mấy câu.

Còn có vị hiệp sĩ dùng đao Mục Lỗi từng gặp ở trấn Kim Xà, lúc này hắn không đến một mình, hiệp nữ đi bên cạnh cũng sử dụng bội đao.

Nhìn kỹ, đúng là cô nương luận võ kén rể.

Thật ra chưa thấy Kim Yến Uyển, đại khái còn đang bận việc ở sơn trang Kim Xà, không có thời gian ra ngoài xem náo nhiệt.

Khi nàng nhìn qua, những người nhận ra nàng cũng gật đầu chào hỏi với nàng.

Bất tri bất giác, trên thế giới này, nàng vậy mà cũng quen không ít người.

Thời gian từ từ trôi qua, mặt trời lên cao, gần tới thời gian ước định, Du Thiên Hạc vẫn chưa đến.

Mọi người chờ đến mất kiên nhẫn, vào tháng sáu này, mặt trời vừa ló cả người liền mồ hôi ướt đẫm. Người giang hồ vây xem phần lớn có võ nghệ bình thường, tất nhiên không thể bình tĩnh, càng chờ càng bực bội.

Những người xuất thân danh môn, võ nghệ cao cường, nhưng thật ra rất kiên nhẫn, cũng không châu đầu ghé tai giống người khác, đều lo chuyện mình hoặc là đả tọa điều tức, hoặc là trầm mặc không nói.

Cuối cùng có người không nhịn được hô: "Vị Hạ thiếu hiệp này, ngươi bảo đảm người ngươi khiêu chiến là Kiếm Thần Du Thiên Hạc? Sợ không phải bọn chuột nhắt vô danh mạo danh thay thế, hiện giờ không dám tới chứ?"

Hạ Tử Kình vẫn luôn ôm kiếm đứng đó, mặc kệ động tĩnh xung quanh như thế nào, hắn trước sau lặng im như núi cao phía sau.

Mặc dù có người lên tiếng oán giận, hắn cũng bất động không nói, như chìm vào suy nghĩ của bản thân, nhập định tại chỗ, mí mắt cũng không nâng.

Người nọ thấy Hạ Tử Kình không lên tiếng, tự giác mất thể diện, đang muốn nói vài câu, lại nghe một tiếng xé gió bỗng nhiên tới, phảng phất giống như vũ khí sắc bén xé toạc bầu trời, không khí cũng bị xé rách mà phát ra một tiếng rít.

Mọi người đồng thời quay đầu nhìn về phía thanh âm, lại thấy thân ảnh một ông lão áo tang phiêu đãng, quỷ mị từ tầng tầng lớp lớp rừng phía xa bay tới.

Giờ phút này bọn họ đều ở phía trên đài, phía dưới vách núi cao mấy chục mét, ông lão đạp lên một ngọn cây, như là một chiếc lông chim không có trọng lượng, mũi chân đặt lên ngọn cây, tới vách núi dùng một động tác lạ, dễ như trở bàn tay nhảy lên đài.

Thấy tình cảnh vậy, tất cả mọi người ngậm miệng lại.

Ông lão lộ ra thân pháp khinh công quỷ mị, mạnh mẽ chứng minh, võ công của ông ta tuyệt đối không phải tầm thường.

An Cửu phát giác, sắc mặt Lâm Thanh Nghiên lại trắng đi.

Nàng đang muốn khuyên bảo một câu, lại chợt thấy một ánh mắt dừng trên người mình.

Ánh mắt vô hình vô chất không có trọng lượng, nhưng người thường có thể nhận ra bản thân bị nhìn chăm chú, tuy nhiên, ánh mắt có lẽ vẫn tồn tại chút lực lượng khác.

Ánh mắt nhìn nàng cực kỳ nghiêm túc.

An Cửu ngồi cao, tướng mạo nàng lại xuất chúng, tất nhiên tiếp nhận không ít ánh mắt rửa tội. Nhưng những tầm mắt đó đều nhẹ nhàng giống gió, xẹt qua liền thôi, chưa từng thu hút sự chú ý của nàng.

Duy chỉ có ánh mắt này, như một cái móc vô hình, lại như tơ nhện dính nhớp, không biết từ đâu mà đến, rơi xuống người nàng, không vứt đi được.

An Cửu đưa mắt nhìn bốn phía, người xung quanh quá nhiều, thật sự không tìm ra ánh mắt kia.

Người nọ tựa hồ nhận ra nàng đang tìm hắn, tầm mắt ác ý ở trên người nàng xoay chuyển, cảm giác bị nhìn trộm càng thêm mãnh liệt, An Cửu thậm chí có ảo giác toàn thân đều bị liếʍ một lần.

Trong lòng An Cửu sao không rõ, người đang nhìn nàng là ai.

Nàng vốn dĩ cũng đã chuẩn bị, ở chỗ này gặp được Bùi Tịch, chỉ là không nghĩ tới, hắn thật sự tới.

Hắn không sợ bị người khác phát hiện sao?

Trong nguyên tác hắn không xuất hiện ở hiện trường quyết đấu, Du Thiên Hạc là lão tiền bối đã đạt đến trình độ siêu phàm, Bùi Tịch không nắm chắc chiến thắng, liền không thể tới đây.

Giai đoạn trước Bùi Tịch thật sự dè dặt lại cẩn thận, giờ ẩu muốn chết.

Tâm tình An Cửu rất phức tạp, bởi vì nàng mơ hồ đoán được nguyên do hắn đến đây.

Hắn vẫn không từ bỏ muốn bắt nàng đi.

Thoát khỏi sự khống chế của hắn, sao Bùi Tịch có thể mặc kệ nàng tiếp tục hành tẩu bên ngoài, tất nhiên hắn muốn nhốt nàng vào Ngàn Sát Các, hoặc là hạ thuốc khống chế hoặc là cầm tù, chờ hắn tìm được cổ song sinh đổi mạng.

Dù sao nàng đã phản bội hắn, là một nước cờ phế.

An Cửu lại không thể đi cùng hắn, ít nhất hiện tại không được.

Xem ra kế tiếp nàng phải theo sát Hạ Tử Kình, tốt nhất đừng cách hắn dù nửa bước.

An Cửu bên này yên lặng tính toán, bên kia Du Thiên Hạc đã đứng đối diện Hạ Tử Kình.

Hai người một già một trẻ đối mặt nhau, Hạ Tử Kình chậm rãi rút trường kiếm trong tay, vốn là một thanh kiếm bình thường, còn từng bị người ác ý làm tổn hại một lần, sau đó lại được Lâm Thanh Nghiên tỉ mỉ rèn, thêm vào kim cương trân quý, vừa tuốt ra khỏi vỏ liền lập loè một tia sáng trắng như tuyết.

Trên vỏ kiếm treo tua kiếm Lâm Thanh Nghiên chế tác, vốn dĩ vỏ kiếm cổ xưa đơn sơ, cũng tăng thêm một phần sinh động.

Nếu so sánh, rất khác kiếm của Du Thiên Hạc.

Vỏ kiếm của ông ta là gỗ mục nát, rút kiếm ra, là rỉ sắt loang lổ bám đầy, ông ta thậm chí còn không mài kiếm, cầm thanh kiếm rỉ sét loang lổ kia giằng co với Hạ Tử Kình.

Hạ Tử Kình cắn chặt răng, nói: "Tiền bối, xin chỉ giáo."

Mới hơn mười ngày không gặp, Du Thiên Hạc thoạt nhìn càng già nua, lộ rõ bộ dáng ông lão tuổi xế chiều.

Du Thiên Hạc rũ đầu, tóc hoa râm bay bay trong gió, đầu ngón tay ông ta vuốt ve mũi kiếm, ngữ khí hồi tưởng nói: "Kiếm này của ta, đã nhiều năm không ra khỏi vỏ, nó tên là Hàn Thương."

Hạ Tử Kình nói: "Kiếm này tên là Thanh Ảnh."

Thanh kiếm này vốn không có tên, Hạ Tử Kình cũng không phải kiếm khách yêu kiếm thành si, kiếm này hắn chỉ mua mấy lượng bạc từ tiệm rèn, hắn vốn tính, chờ có tiếng sẽ dùng thêm chút tiền đến sơn trang đúc kiếm mua một thanh kiếm tốt.

Sau đó kiếm gẫy, Lâm Thanh Nghiên hao phí tâm lực thức suốt đêm đúc kiếm cho hắn, Hạ Tử Kình liền vì lần đúc lại này mà đặt tên.

Vì sao gọi là Thanh Ảnh, là ngày hắn lấy kiếm, trên mũi kiếm trắng mới tinh phản chiếu thân ảnh thiếu nữ, hắn bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ.

Du Thiên Hạc đột nhiên nói: "Ngươi đột phá rồi."

Đều tu kiếm đạo, Du Thiên Hạc tự nhiên nhạy bén với hơi thở quanh thân Hạ Tử Kình, vừa rồi ông ta đã mơ hồ nhận ra điều đó, hiện giờ đã hoàn toàn được chứng thực.

Khí tức trên người kiếm khách trẻ tuổi đã khác so với lần trước, càng thêm nội liễm dày đặc, kiếm đạo vốn không có mục tiêu, cũng đột nhiên tìm được một con đường.

Du Thiên Hạc quan sát kỹ lưỡng Hạ Tử Kình: "Vì sao kiếm đạo của ngươi....?"

Hạ Tử Kình nói: "Là tình."

Du Thiên Hạc ngạc nhiên, sau một hồi cười to: "Vậy mà là tình! Vậy mà tình nhập kiếm đạo!"

Ông ta cười đến nước mắt cũng tuôn ra, đầu đầy tóc bạc rạng rỡ dưới ánh nắng, càng thêm vẻ tang thương.

"Ta cũng không biết, còn có tình kiếm...... Thôi thôi, ngươi liền cho ta xem, kiếm có tình là như thế nào đi!"

Dứt lời, ông ta vung kiếm, nhất kiếm đã ra.

Cao thủ tuyệt đỉnh so chiêu, thường là một chiêu định sinh tử.

Khi Hạ Tử Kình rời núi là cao thủ võ lâm hàng đầu, hiện giờ tìm được đạo của mình, càng tiến thêm một bước, dù đã là cao thủ đứng đầu, nhưng vẫn kém Du Thiên Hạc một bậc.

Kém không phải ở kỹ xảo, mà là số năm tích luỹ.

Tất nhiên Du Thiên Hạc hiểu đạo lý này, cho nên ông ta tự áp chế nội lực, chỉ so kiếm đạo với Hạ Tử Kình.

Nhất kiếm này giản dị tự nhiên, cực khác với đồn đãi kiếm chiêu của Kiếm Thần trước đó, nhưng Hạ Tử Kình lại nhìn ra vô số kiếm trong đó.

Ra chính là nhất kiếm, trong đó lại ngưng kết thành quả mấy chục năm kiếm đạo của Du Thiên Hạc, tuyệt đối không đơn giản như người khác thấy.

Trong số những người xem xung quanh, người võ công tầm thường không nhìn ra nhiều, một số kiếm khách thành thạo về kiếm đạo lại nhìn ra một chút manh mối, kiếm đạo càng lợi hại, xem càng thêm mê mẩn, thậm chí có mấy cao thủ kiếm đạo nhập định tại chỗ, đã hiểu ra từ giữa.

Sắc mặt Hạ Tử Kình ngưng trọng, tay cầm Thanh Ảnh vung mấy chục nhát, động tác của hắn cực nhanh, vung mấy chục kiếm trong thời gian ngắn.

Trong kiếm Thanh Ảnh bỏ thêm minh sa Nam Hải*, minh sa ngưng tụ bên ngoài hàn thiết, giống như từng viên lưu li trong suốt, ánh nắng chiếu rọi sáng quắc, phản chiếu từng tia sáng trắng.

* Minh sa Nam Hải: cái này mình chưa tìm ra, nên ai biết thì góp ý cho mình nhé

Trong lúc nhất thời, Thanh Ảnh trên đài giống như ánh mặt trời, bao bọc quanh thân kiếm khách trẻ, như một vị thần.

Kiếm khí mãnh liệt bao quanh hai người, giữa đài cát bay đá chạy, một luồng sáng trắng bùng phát.

An Cửu hoàn toàn là người thường, đừng nói xem hiểu, chỉ nhìn một cái cũng bị gió cát bay vào mắt.

Nàng dụi cát trong mắt, chỉ nghe thấy xung quanh từng đợt kinh hô không thể áp chế, sau đó chính là tiếng bùm bùm, cũng không biết bọn họ so kiếm thế nào có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy.

Quả nhiên thế giới võ hiệp, chính là không khoa học như vậy?

Đôi mắt An Cửu còn chưa xoa xong, liền nghe một tiếng già nua chậm rãi nói: "Ta đã thấy, hoá ra kiếm có tình là như vậy."

"Tiểu tử, kiếm này của ta tặng cho ngươi, làm phiền ngươi, hợp táng kiếm của ta với kiếm của sư phụ ngươi, đây là nguyện vọng cuối cùng của ta......"

Nói xong, thanh âm kia dần dần nhỏ đi, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Mặc dù An Cửu không thấy, cũng biết Hạ Tử Kình thắng.

Nhìn như rất đơn giản, cũng xác thật rất đơn giản.

Dù sao trong sách viết như vậy, dù sao cũng là nam chính, không được cấp bàn tay vàng một cách quang minh chính đại, đành phải lén lút.

"An Cửu, Hạ đại ca thắng rồi! Hạ đại ca thắng rồi!"

Cánh tay đột nhiên bị bắt lấy, An Cửu chớp chớp mắt, hạt cát đại khái là bị nước mắt cuốn trôi.

Nàng mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt kinh hỉ của Lâm Thanh Nghiên, thấy nàng cười vui vẻ, An Cửu cũng không nhịn được bật cười.

"Ừm, Hạ đại ca thắng rồi, thật sự là quá tốt."

Hạ Tử Kình càng lợi hại, càng có thể bảo vệ nàng.

Lời này của An Cửu là đặc biệt thật lòng.

Lời còn chưa dứt, liền có một ánh mắt dán chặt lên mặt nàng, như là muốn trực tiếp rút gân lột da nàng, trong tầm mắt kia mang theo lửa giận, mặc dù cách xa, An Cửu cũng có thể mơ hồ nhận ra vài phần.

An Cửu theo bản năng muốn thu liễm một chút, ngay sau đó lại nghĩ tới cái gì, càng nhếch môi, lúm đồng tiền như hoa.

Hạ Tử Kình đấu với Kiếm Thần Du Thiên Hạc, thắng!

Tin tức này như đôi cánh nhanh chóng bay khắp giang hồ, danh vọng của Hạ Tử Kình lên như thuyền gặp gió, nhanh chóng trở thành đại hiệp nổi tiếng giang hồ, vẫn là ngang hàng với Bích Thuỷ Kiếm của Hoa Sơn, thành đệ nhất kiếm đạo.

Nhưng ngoại giới mưa mưa gió gió, danh dự có được, vẫn không ảnh hưởng đến Hạ Tử Kình.

Sau khi quyết chiến xong, hắn liền mang theo Lâm Thanh Nghiên, An Cửu đi vào nhà Du Thiên Hạc.

Người giang hồ xem náo nhiệt xong đều rời đi, cũng có chút không muốn đi, muốn tìm Hạ Tử Kình luận bàn võ nghệ hoặc thỉnh giáo, Hạ Tử Kình đều xem nhẹ, lặng lẽ dẫn hai người tránh tai mắt của mọi người.

Tuy rằng thắng Du Thiên Hạc, hắn thoạt nhìn lại không vui.

Người khác nhìn không ra, nhưng đương sự như Hạ Tử Kình sao lại không rõ, Du Thiên Hạc sớm đã quyết tâm muốn chết?

Hắn cảm thấy mình không xứng để thắng, cảm giác thắng lợi cũng không có.

Lâm Thanh Nghiên suốt đường nhẹ nhàng an ủi hắn, giai nhân trấn an, tâm tình Hạ Tử Kình tự nhiên tốt lên rất nhiều, khi mấy người đến nhà nhỏ, Hạ Tử Kình đã khôi phục như thường, không còn vô cảm nữa.

Hạ Tử Kình tới nơi này, là vì thu dọn di vật cho Du Thiên Hạc, cùng với mai táng thi thể ông ta.

Mặc kệ như thế nào, dù sao Du Thiên Hạc cũng là sư tổ trên danh nghĩa của hắn, tầng quan hệ này không thể bỏ qua một bên.

Hạ Tử Kình đào một cái hố sau nhà nhỏ, chôn Du Thiên Hạc, lại lập bia mộ, nơi an nghỉ cuối cùng của Kiếm Thần, cuối cùng chỉ là nấm mộ nhỏ đơn sơ.

Lúc đào hố, hắn kiên trì làm một mình.

Lâm Thanh Nghiên thấy trời đẹp, liền kêu An Cửu cùng nhau ra ngoài, nàng đi săn, bảo An Cửu nhặt củi xung quanh, chuẩn bị cơm trưa.

An Cửu mỉm cười đồng ý, dù tầm mắt sắp đốt cháy lưng mình.

Nàng đi vào núi rừng rậm rạp, thân ảnh Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình đều đã khuất, làm bộ làm tịch cong người nhặt củi, khoé mắt liền nhìn thoáng qua một góc áo đen nhánh.

An Cửu nhanh chóng ngẩng đầu, lập tức đυ.ng phải một đôi mắt đen nhánh u ám.

Hai mắt kia cực kỳ sâu thẳm, như hai đầm sâu không đáy, liếc mắt một cái, liền rơi vào trong đó, không còn nhìn thấy mặt trời.

Mắt thường có thể thấy được nguy hiểm.

An Cửu theo bản năng há mồm, định thét chói tai, giây tiếp theo người nọ nhanh chóng đến gần, mà thân thể của nàng chợt mất đi lực đạo, toàn thân đều trở nên mềm như bông, tứ chi không chịu khống chế.

Thứ chó chết, lại dùng thuốc!

Trong nguyên tác viết không sai, Bùi Tịch là tiểu nhân âm hiểm, cho dù võ công cao cũng vẫn thích dùng thủ đoạn hèn hạ này.

Trong lòng An Cửu chửi thầm, ngã quỵ xuống, được một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo, rơi vào một cái ôm cứng rắn.

"Chàng......" Nàng gian nan há mồm, thở ra.

Người ôm lấy nàng một thân hắc y, trên mặt đeo mặt nạ bạc, tóc đen rũ sau lưng, mắt đen hẹp dài nheo lại đầy nguy hiểm.

Ngón tay hắn thon dài, tản ra độ ấm nóng rực, nhéo cằm nâng mặt thiếu nữ lên, trên làn da trắng nõn non mịn lưu lại vết ửng đỏ.

Nhìn vệt đỏ kia, hắn liền nhớ tới những dấu vết lần trước lưu lại trên người nàng, đáng tiếc dấu vết kia quá nhẹ, mới mấy ngày liền tiêu tán.

Hắn hận không thể lưu lại dấu vết vĩnh viễn không thể tiêu tán trên người nàng.

Ý niệm này đột nhiên xẹt qua trong óc, đầu ngón tay nam nhân dùng sức, vệt đỏ trên da thịt kia càng thêm rõ ràng, mày thiếu nữ nhăn lại, đáy mắt xinh đẹp hiện lên nước mắt trong suốt.

Đây là niết đau nàng.

Hắc y nhân cơ hồ giảm lực theo phản xạ.

Thấy mày thiếu nữ khẽ giãn ra, trong mắt nam nhân bất giác hiện lên một tia ảo não.

Ảo não qua đi, đó là bất mãn cùng phẫn nộ lớn hơn nữa.

Cũng không biết là đối với ai.

Nam nhân lại không kịp nghĩ, bàn tay hắn cực nóng lướt qua đôi mắt thiếu nữ, đuôi mắt kia còn lưu lại chút đỏ bừng, đó là không lâu trước đây, thiếu nữ rơi lệ vì Hạ Tử Kình.

Không màng lông mi thiếu nữ rung động, hắn xoa nắn thật mạnh má ửng đỏ như cánh hoa đào, cúi đầu bên tai thiếu nữ, đè thấp giọng nói: "Ta thấy, nàng vừa rồi rơi lệ vì Hạ Tử Kình có phải không? Lo lắng cho hắn như vậy? Sợ hắn chết?"

An Cửu không thể nói chuyện không thể cử động, tựa như búp bê bị hắn ôm, phía sau hai người là một cây đại thụ, kỳ thật bọn họ cách chỗ Hạ Tử Kình không xa, cho nên nam nhân không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Võ công của Hạ Tử Kình đã tiến thêm một bước, mà hắn mới hấp thụ hạt bồ đề, cho dù đem toàn bộ hấp thụ hạt bồ đề cũng không bằng thiên tài trời sinh kiếm cốt như Hạ Tử Kình, cho nên hắn căn bản không mang nàng đi.

Bản thân Bùi Tịch cũng không rõ lắm, vì sao phải mạo hiểm sẽ bị phát hiện để xuất hiện trước mặt nàng.

Chỉ là trong lòng có một sự xúc động, thúc giục hắn đi làm chuyện ngu xuẩn bất kể hậu quả này.

Lý trí rõ ràng biết đây là chuyện ngu xuẩn, nhưng hắn vẫn cố tình tới.

Lông mi thiếu nữ run rẩy, bởi vì bị xoa đến khó chịu, hoặc là trong lòng sợ hãi, mắt dần dần ướt.

Nàng bị hắn giam cầm trong ngực, phía sau dựa vào đại thụ, cách đó không xa là Hạ Tử Kình đang đào hố.

Trong lòng Bùi Tịch đột nhiên sinh ra một cảm giác sung sướиɠ bí ẩn.

Thiếu nữ mấp máy môi, gian nan phát ra một tiếng rất nhỏ: "Không......"

Không cái gì? Không cần? Hay không phải?

Sao lại không phải, hắn tận mắt nhìn thấy, Hạ Tử Kình vừa có dấu hiệu bị thua, nàng liền đỏ vành mắt, che mắt không dám nhìn.

Sau khi Hạ Tử Kình thắng, nàng lại vui mừng ra mặt.

"Còn muốn gạt ta, nữ nhân sớm ba chiều bốn như nàng, mấy ngày trước mới mắt đi mày lại với hòa thượng chùa Vô Âm, hiện giờ lại một tấc cũng không rời Hạ Tử Kình, nàng không có nam nhân không thể sống được à?"

Khi hắn nói lời này rất nhẹ nhàng, ngữ khí tuy khinh thường, tròng mắt đen như mực lại tức giận ngập trời.

Bản thân Bùi Tịch cũng chưa phát giác, trong giọng hắn nồng đậm vị chua. Nghe quả thực giống oán phụ, à phải oán phu mới đúng chứ?

An Cửu nghe thấy vậy muốn cười, trên mặt lại là tái nhợt không khỏi lắc đầu, nước mắt tuôn ra.

Mỹ nhân rơi lệ, hoa lê dính mưa, khóe mắt đuôi mày đỏ thắm, bộ dáng này bất luận nam nhân nào nhìn thấy cũng phải sinh thương tiếc.

Trong lòng Bùi Tịch lại là một trận khoái ý.

Nhưng như vậy còn chưa đủ.

Nam nhân lại nhéo cằm thiếu nữ, quay mặt nàng đi, kéo nàng tìm khoảng cách cành lá, để nàng nhìn thanh niên cách đó không xa đang thở hổn hển đào hố.

"Nhìn thấy hắn không? Có phải đang chờ hắn tới cứu nàng?"

Tiếng hắn đè cực thấp, gần như ghé sát vào tai An Cửu, giọng trầm thấp hơi hơi khàn, giống như giấy ráp cọ xát, tràn ngập gợi cảm trêu người.

Bên tai An Cửu nháy mắt liền đỏ, như huyết ngọc sáng long lanh.

Mắt nam nhân tối sầm lại, nhìn chăm chú vào vành tai ửng đỏ kia, nhớ lại thật lâu về trước, hắn từng ngậm trong miệng, gặm cắn nhấm nháp.

Một cảm giác nóng rát ập đến bụng dưới, môi mỏng nam nhân phút chốc nhếch lên, giữa mày hiện lên một tia tà ác.

Đáng tiếc có mặt nạ che, An Cửu không nhìn thấy.

An Cửu chỉ thấy khóe môi hắn nhếch lên, khuôn mặt đột nhiên trầm xuống. Cùng lúc đó, mấy huyệt đạo trên người bị điểm nhẹ.

Cảm quan siêu mẫn cảm quen thuộc ập đến, ngay sau đó, lòng bàn tay nóng bỏng che kín môi nàng.

Nam nhân ôm eo nàng từ phía sau, gắt gao giam cầm nàng trong khuỷu tay, mặt hướng phía Hạ Tử Kình.

Phía trước, là Hạ Tử Kình không hề phát giác đưa lưng về phía hai người.

Phía sau, là nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của nam nhân sắp thiêu hủy nàng.

Cùng với môi lưỡi nóng ran lan tràn bên tai, khơi mào sóng triều cơ hồ huỷ diệt người, nhấn chìm hoàn toàn thiếu nữ bất lực trong biển du͙© vọиɠ.

Thiếu nữ không thể kêu lên, ngay cả tiếng rêи ɾỉ rách nát không khống chế được, cũng bị nghẹn ở cổ họng, một tiếng cũng không phát được ra.

Thuỷ triều nhấn chìm khắp người hóa thành một chất lỏng khác rồi chảy ra, khóe mắt thiếu nữ đỏ bừng tựa hoa đào nở rộ, nước mắt không kiềm chế được, cuồn cuộn tràn ra, dọc theo gương mặt chảy xuống, làm ướt đầu ngón tay thon dài trắng nõn đang che môi nàng.

Nam nhân phía sau một chút cũng không dao động.

Lòng nam nhân như sắt, không hơn không kém.

Cùng với hô hấp nóng bỏng, giọng trầm thấp khàn khàn chui vào trong tai: "Cho dù tìm được chỗ dựa thì sao, nàng xem hắn cứu nàng thế nào?"

Dứt lời, như là để chứng minh, lực trên môi hắn tăng thêm, khiến thiếu nữ không ngăn được run rẩy.

"Hắn biết nàng đang gặp cái gì sao? Hắn không biết."

Nam nhân đùa bỡn hồng ngọc mềm mại giữa môi lưỡi, ngón tay trước sau bóp mặt thiếu nữ, bắt nàng nhìn kiếm khách trẻ cách đó không xa.

Hắn thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ Tử Kình, đặc biệt nhìn thiếu nữ ở trong lòng ngực hắn run rẩy không thôi, mà nam nhân nàng thích lại hoàn toàn không biết gì cả, lệ khí xoay quanh đáy lòng liền được trấn an phần nào.

"Sao nàng không thể ngoan ngoãn? Nàng xem nam nhân nàng chọn, đáng tin sao? Ta không tốt với nàng chỗ nào? Nàng lại muốn phản bội ta?"

Nói đến phần sau, giọng nam nhân càng thấp càng khàn, như đang trút giận, liền cắn một cái lên vành tai bị chơi đến sưng đỏ trong suốt giống trái mâm xôi kia, tức khắc khiến thiếu nữ run rẩy càng thêm kịch liệt, giống như một chú chim non yếu ớt trong gió lạnh, nước mắt chảy xuống làm ướt lòng bàn tay hắn.

Mắt thấy nếu tiếp tục chơi đùa, làn da non mịn của thiếu nữ sẽ bị tổn thương, nam nhân chưa đã thèm mà ngừng lại.

An Cửu cũng tích tụ một chút sức lực, nhắm chuẩn thời cơ, lui về phía sau một bước, dẫm lên một cành cây khô trên mặt đất.

Nam nhân chó, tên biếи ŧɦái, đi tìm chết đi!!!

Nàng hiện tại một chút sức lực cũng không có, nhưng thân thể của nàng còn có trọng lượng, bị người đè lên, cành khô phát ra tiếng rắc.

Thân hình Hạ Tử Kình đang đào hố ở phía trước khựng lại, theo bản năng quay đầu nhìn qua.

"An Cửu?"

—————————

Tác giả có chuyện nói:

Không đành lòng ngược nữ chính, ngược nhất chính là như vậy, giải cổ độc khiến thể chất siêu mẫn cảm của nữ chính lạnh run, dù đau cũng sẽ không!!! Cho nên đừng nói tôi ngược nữ chính, tôi thực sự khác với những kẻ tiêu diệt cả gia đình nữ chính, khiến nữ chính đứt tay đứt chân sinh non mắt mù nhảy lầu hu hu hu QAQ

Editor có lời muốn nói:

Có vẻ mấy chương gần đây tác giả viết rất dài, toàn gần 5000 từ hoặc hơn 500 từ thui 😭

À mà báo một tin vui, là mình đã mua được ngoại truyện bộ này rồi nha ❤️