* Chi phí chìm: những chi phí đã phát sinh và không thể thu hồi được.Khi tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên, An Cửu sửng sốt, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt, nàng rất nhanh liền khôi phục lại như thường, không hề bị nam nhân mình đang ôm phát hiện.
Nhưng An Cửu cũng phát hiện, độ hảo cảm tăng lên hiệu quả vẫn rất rõ ràng.
Ví dụ khi nàng bế Bùi Tịch, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Giống như trong nháy mắt hắn biến nhẹ, tóm lại, nàng không cần tốn sức lực kéo hắn.
An Cửu biết, hắn đang trong tối phối hợp với nàng, lặng lẽ dùng sức.
Hắn nắm chắc chừng mực rất khá, nếu không phải An Cửu cẩn thận chú ý, cùng với nhắc nhở độ hảo cảm, có lẽ chính nàng cũng không phát hiện ra.
An Cửu một bên ôm nam nhân về phía xe lăn, một bên nội tâm cảm khái.
Quả nhiên độ hảo cảm 30 khác 50, hảo cảm tăng đãi ngộ của nàng cũng lên cao, không uổng công nàng ra sức diễn như vậy.
Cuối cùng đi đến xe lăn, An Cửu đang muốn để Bùi Tịch vào xe lăn, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng từ phía sau truyền đến.
Nàng cả người cứng đờ, tức khắc hiểu là truy binh đuổi tới.
An Cửu còn chưa kịp phản ứng, bên tai đột nhiên phất quá một luồng gió ấm, chính là hơi thở từ miệng người dựa vào vai nàng thở ra.
"Đừng quay đầu lại, tiếp tục."
Tiếng bạch y công tử được nàng ôm ôn nhuận, ngữ khí bình thường như đang tán gẫu.
Giọng nói phát ra, một tiếng nặng nề trầm đυ.c đột nhiên vang lên, như là thứ gì bùm một tiếng ngã quỵ trên mặt đất.
An Cửu theo bản năng làm theo như Bùi Tịch nói, chờ nam nhân một tay đỡ xe lăn ngồi xong, nàng mới nhìn phía sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vừa quay đầu, bóng dáng một hắc y nhân đột nhiên lọt vào mắt, chỉ là người nọ lặng yên quỳ rạp trên mặt đất, bộ dáng sống chết không rõ, cũng không biết gặp phải chuyện gì.
An Cửu nhìn hắc y nhân, lại quay đầu khẽ nhìn công tử bạch y ôn tồn lễ độ trên xe lăn, âm thầm nuốt nước miếng.
Đây là năng lực của đại lão độc thuật sao?
Trong phạm vi mấy mét xung quanh căn bản không tới gần được, tới gần liền chết.
Nàng bỗng nhiên có chút lo lắng cho an nguy của mình, cảm giác nhiều ngày như vậy, ỷ vào nhân thiết hung hăng mà ức hϊếp Bùi Tịch, hiện tại bản thân vẫn tồn tại, thật là mạng lớn.
An Cửu hoảng loạn một giây, rất nhanh nàng lại an ủi bản thân, dù sao đại phản diện không thể gϊếŧ nàng, hắn còn phải chờ nàng giải độc cứu mạng đó.
Cho dù biến nàng thành xác sống, hiện tại An Cửu cũng không quá lo lắng.
Hiện đại có từ gọi là chi phí chìm, ý nghĩa là, khi một người đầu tư quá lâu ngày vào một một sự vật nào đó, liền không thể dễ dàng từ bỏ.
Giống đầu cơ cổ phiếu*, những người đầu cơ cổ phiếu đầu cơ đến táng gia bại sản chẳng lẽ không rõ khi thị trường chứng khoán lao dốc nên cắt đuôi cầu sinh* sao? Bọn họ kỳ thật đều hiểu, chỉ là vì đầu tư quá nhiều, hao tổn quá lớn, nếu không gỡ lại thật sự khó có thể vuốt phẳng không cam lòng trong lòng, vì thế sẽ bị cột chặt, không thể buông tay, cuối cùng hướng đến kết cục sân thượng.
* Đầu cơ cổ phiếu: chỉ việc mua và bán cổ phiếu* Cắt đuôi cầu sinh: Trong tự nhiên, tắc kè cắt đuôi để tồn tại, hải sâm moi ruột để cứu mạng, kỳ nhông cắt đứt tứ chi và mọc mới đều là những quyết định đau đớn và sáng suốt được đưa ra để tồn tại.Đạo lý tương tự cũng áp dụng trong yêu đương, rất nhiều nữ sinh gặp phải tra nam nhưng không muốn chia tay, có lẽ không phải không muốn, mà là bởi vì tốn quá nhiều thời gian, tình cảm, sức lực và tiền bạc, cho nên dù có một ngày thấy rõ gương mặt thật của đối phương, cũng sẽ vì chi phí chìm quá lớn mà lâm vào hoàn cảnh thống khổ giãy giụa.
An Cửu cảm thấy Bùi Tịch đầu tư vào nàng không ít, chi phí chìm không thấp, huống hồ độ hảo cảm hiện tại là 55. Nàng đoán, Bùi Tịch đối với "Trò chơi công lược" của nàng, hẳn là sẽ tiếp tục.
Đơn giản mà nói, chính là không bồi nổi.
Nghĩ như vậy, tâm thái An Cửu tức khắc vững vàng.
Nàng lại có thể yên tâm thoải mái mà tiếp tục làm đại mỹ nhân kiêu căng ngốc nghếch rồi.
An Cửu kìm nén khóe miệng đang nhếch lên, nhanh chóng tiến vào trạng thái, thật cẩn thận xoay người, hỏi nam nhân trên xe lăn: "Cái kia, Bùi Tịch, hắn làm sao vậy?"
Hàng mi dài của công tử bạch y híp lại, sắc mặt hắn lộ ra suy yếu tái nhợt, môi mỏng lại hơi giương lên, hàm chứa ý cười trong trẻo ôn hòa, hỏi lại nàng: "Cô cảm thấy sao?"
An Cửu hơi hé miệng, ấp úng nói: "Chết, đã chết?"
Mắt đen Bùi Tịch thâm thúy, sâu kín nhìn thiếu nữ sắc mặt trắng bệch.
Khuôn mặt tinh xảo của nàng vẫn lưu lại một chút kinh sợ, lông mi cong vυ"t rung động, giống con thỏ sợ hãi.
Nghĩ cũng đúng, mười mấy năm nàng vẫn luôn ở phủ thượng thư, từ nhỏ là đại tiểu thư được nuông chiều, có lẽ máu cũng chưa từng thấy.
Hôm nay thấy cảnh tượng như vậy, khắp nơi đều là người chết, bị dọa cũng là bình thường.
Nhưng Bùi Tịch lại nghĩ đến ngày ấy, khi nàng rối rắm nói "Phi Y là người tốt".
Khi đó hắn liền ý thức được, An Cửu chỉ thích chính nhân quân tử.
Nàng là đại tiểu thư đơn thuần không rành thế sự, đọc thoại bản từ trước đến nay cũng chỉ đọc đại hiệp chính đạo, trong cảm nhận của nàng, người mình thích không thể có vết nhơ.
Cho nên vì phát hiện "Phi Y" ăn cắp thần công, mà nàng cảm thấy rối rắm buồn rầu.
Hiện tại, hắn gϊếŧ người, nàng cũng sẽ cảm thấy hắn là người xấu không? Do đó sợ hắn?
Suy nghĩ này hiện lên trong lòng, ánh mắt Bùi Tịch càng thêm âm trầm.
Rõ ràng lúc trước căn bản không thèm để ý cái nhìn của nàng với "Bùi Tịch", hiện tại, chỉ cần tưởng tượng đôi mắt nàng nhìn về phía hắn đều là sợ hãi, hắn liền không thể chịu được mà sinh ra bực bội trong lòng.
Đầu ngón tay cọ xát nan quạt bạch ngọc, hơi lạnh từ ngọc thạch cũng không thể vuốt phẳng mặt hồ nổi lên gợn sóng.
Đối mặt với thiếu nữ run rẩy dò hỏi, nam nhân trầm mặc không trả lời.
Tầm mắt hắn dừng trên mặt thiếu nữ, hai mắt nhìn nàng chằm chằm, không nói một lời.
Có đôi khi trầm mặc cũng là một loại trả lời, thiếu nữ dường như hiểu ra điều gì, môi đỏ nàng run rẩy, trên cánh môi còn lưu lại dấu răng do lúc trước dùng sức, đỏ bừng kiều diễm như hoa hồng nở rộ.
Sau khi lặng im một lát, An Cửu bỗng nhiên chớp chớp mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Bùi Tịch, huynh nhìn ta như vậy làm gì?"
Ánh mắt Bùi Tịch chợt lóe, không nói sang ý khác theo ý nàng, nhỏ giọng hỏi: "Cô không có gì muốn nói?"
An Cửu mím môi, nhất thời không nói chuyện.
Nàng cất bước đi tới, ra sau xe lăn, nắm tay cầm đẩy về phía trước.
Lúc này, giọng nói thấp của thiếu nữ theo gió truyền đến: "Ta không phải đồ ngốc, người giang hồ bọn huynh, không phải đều như thế này sao, một lời không hợp liền đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ...... Hơn nữa tên này là tới gϊếŧ chúng ta, hắn sống chẳng phải chúng ta sẽ phải chết sao?"
Dừng một chút, thanh âm thiếu nữ càng thấp, như là có chút ngượng ngùng: "Huynh đừng để ý, ta thật sự không phải sợ huynh. Ta chỉ là, chỉ là lúc trước chưa từng thấy, tóm lại, ta không phải để ý huynh gϊếŧ người, huynh tốt như vậy, ta sao lại sợ chứ!"
Nói xong câu cuối, ngữ khí của thiếu nữ dần dần mất kiên nhẫn.
Đại khái chính nàng cũng đang ảo não, đại tiểu thư chính là như vậy, luôn để ý một số chuyện kỳ quái, chẳng hạn tuyệt đối không thể thừa nhận mình không được, bất kỳ chuyện gì cũng phải tranh vị trí đầu tiên tiên.
Bùi Tịch sớm đã lĩnh giáo qua điều này, còn nhớ có lần lên phố, An Cửu nhìn trúng một cây trâm, mà cây trâm đó cũng bị một người khác để ý, hai người tranh nhau trả tiền, cuối cùng An đại tiểu thư trực tiếp vận dụng năng lực của đồng tiền, vung tiền gấp mười lần, khiến ông chủ nở hoa.
Đối mặt với nghi hoặc khó hiểu của Bùi Tịch, lúc ấy nàng nói như thế nào?
"Ta mua không phải trâm, mà là cơn tức hiểu không! Ta sao có thể thua người khác?"
Sau đó cây trâm ấy không thấy nàng dùng được mấy lần.
Còn có một lần, An Cửu vội vàng chạy tới tìm hắn, đơn giản là trong phòng có chuột.
Rõ ràng sợ tới mức mặt trắng bệch, còn cãi bướng nói mình không sợ.
Lúc này, hắn đã nghe ra ý ngoài lời của nàng.
Nàng là bị những người chết dọa, rồi lại không muốn trực tiếp thừa nhận, mới nói gần nói xa như vậy.
Không sợ hắn gϊếŧ người, còn cảm thấy hắn là người tốt, ngược lại đi sợ người chết.
Bùi Tịch không hiểu tâm lý kỳ quái này của nàng, nhưng bất giác, sự bất an không rõ nơi đáy lòng lại lặng yên tiêu tán.
Thiếu nữ ở phía sau lẩm bẩm, như là sợ hắn hiểu lầm, cực lực giải thích.
Bản thân Bùi Tịch cũng không phát hiện, khóe môi hắn đã không tự giác cong lên.
"Ta đã biết." Hắn nhẹ giọng nói.
"A? Huynh tin ta?"
Thiếu nữ lập tức cao giọng, lại tràn ngập sức sống, hẳn là không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, nàng hỏi, "Bùi Tịch, sắp đến trấn rồi, kế tiếp chúng ta đi đâu?"
Bùi Tịch nói: "Ta có một biệt viện ở trấn Kim Xà, có thể đến đó nghỉ chân trước."
An Cửu chần trừ hỏi: "Chỉ là thương thế của huynh...... Không cần xử lý một chút sao? Nếu không chúng ta đi y quán trước?"
Công tử bạch y nhàn nhạt nói: "Ta là đại phu, không cần đến y quán."
Kỳ thật thể chất Bùi Tịch đặc thù, đến y quán cũng vô dụng, vết thương này chỉ có thể tự hắn xử lý.
An Cửu nghe vậy gật đầu: "Được rồi."
Kế tiếp dọc theo đường đi lại không phát sinh chuyện gì, An Cửu thuận lợi đẩy Bùi Tịch đi vào trấn Kim Xà.
Trấn Kim Xà vốn kín người giờ phút này vậy mà không có một bóng người, trên đường không ít cửa nhà còn đang mở, trên bàn để bát trà, nhưng chẳng thấy được mấy người.
Bùi Tịch nói: "Hẳn là nhận được tin, đều lên núi rồi."
An Cửu cũng nghĩ như vậy, cũng tốt, muốn đến y quán cũng không sợ ai.
Dựa theo chỉ thị của Bùi Tịch, An Cửu rất nhanh tìm thấy biệt viện hắn nói. Đi qua ngõ nhỏ để đến tiểu viện, vào cửa là hoa viên, trong vườn có một gốc cây bạch ngọc lan, trên đầu cành đã điểm xuyết rất nhiều nụ hoa trắng, sân không lớn, phòng ốc cũng chỉ có bốn gian.
An Cửu đẩy Bùi Tịch đến nhà chính, lúc này, sắc mặt hắn đã trắng bệch như tờ giấy, trên áo bào trắng cơ hồ đều bị máu tươi nhiễm đỏ.
Trên trán An Cửu lấm tấm mồ hôi, nam nhân ngồi trên xe lăn, trước đây bất luận khi nào, lưng hắn đều thẳng, thon dài thẳng tắp như thanh trúc không bị uốn cong.
Giờ khắc này, người hắn lại uể oải, hàng mi cụp xuống, lông mày đen hơi nhíu, mặt gần như không còn chút máu.
An Cửu cúi người xuống, cẩn thận duỗi tay, muốn chạm vào hắn.
"Bùi Tịch......"
Còn chưa chạm đến mặt nam nhân, lông mi dày nhẹ nâng, mắt đen hẹp dài sâu thẳm kia liền chậm rãi mở ra.
Màu môi công tử bạch y nhợt nhạt đến cơ hồ không nhìn ra màu sắc, hắn hơi mở miệng, đón ánh mắt bất lực lo sợ của thiếu nữ, giọng như vô thức dịu xuống: "Đừng sợ...... Dìu ta lên giường, lấy hòm thuốc ra."
An Cửu vội vàng ôm eo hắn kéo lên giường.
Lúc này, nàng vẫn không cảm giác tốn quá nhiều lực.
Sau khi đỡ nam nhân ngồi ở mép giường, nàng liền ngồi xổm xuống, lấy hòm thuốc nhỏ từ sau xe lăn của hắn, mở ra trước mặt hắn.
An Cửu khẩn trương nhìn hắn: "Này đủ chưa?"
Bùi Tịch nhìn hòm thuốc, lại giương mắt nhìn về phía nàng, cong cong mắt, nhẹ giọng nói: "Kế tiếp còn muốn làm phiền An tiểu thư giúp ta một chút."
"Giúp gì?"
Khuôn mặt thanh tú của công tử bạch y không thấy nửa phần huyết sắc, hắn lại giống như không sao, khuôn mặt bình thản, nhẹ giọng nói: "Giúp ta rút mũi tên ra."