Trấn Kim Xà là dựa vào sơn trang Kim Xà mà thành trấn, vốn chỉ là thôn xóm, nhờ sơn trang Kim Xà mà nổi tiếng, sơn trang thành lập mấy trăm năm qua, thị trấn cũng càng thêm phồn hoa.
Cư dân trên trấn đa phần đều là người trong giang hồ, hoặc là không môn không phái, hoặc là bị kẻ thù đuổi gϊếŧ, liền tới đây định cư, cần sơn trang Kim Xà che chở.
An Cửu cùng Minh Dập đi trên đường, tất cả người đi lại xung quanh đều ăn mặc kiểu nhân sĩ võ lâm, trong không khí tràn ngập hơi thở giang hồ, mọi người lớn tiếng đàm tiếu, không hề có sự cố kỵ câu nệ của bá tánh tầm thường, không khí vô cùng náo nhiệt.
Mới là buổi chiều, bên đường đã treo không ít hoa đăng, đông đảo chủ quán tiểu nhịn thét to, dưới mái hiên, nhánh cây treo đủ loại kiểu dáng đèn l*иg.
An Cửu tùy ý nhìn, liền thấy tiểu nhị cầm theo đèn, đạp lên vách tường hai cái liền bay lên mái hiên, treo hoa đăng lên, sau đó lại từ trên mái hiên nhẹ nhàng nhảy xuống, vững vàng đáp đất.
"Thân pháp tốt ghê!" Trên đường cũng có người thấy một màn này, nhịn không được vỗ tay reo hò.
Tiểu nhị nhỏ gầy kia mặt đỏ lên, ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, nhanh như chớp chui vào trong tiệm.
Trấn Kim Xà là như vậy, nơi ngọa hổ tàng long, tiểu nhị không biết tên của tiệm bên đường, có lẽ cũng có thân thủ không tầm thường.
Nơi này nhỏ hơn thành Bình Lan, nhưng không khí cởi mở hơn.
Thành Bình Lan tuy người võ lâm cũng nhiều, nhưng dù sao là một tòa thành, bá tánh trong thành chiếm đại đa số.
Không giống trấn Kim Xà, vốn chỉ là một tòa thị trấn trong giang hồ.
An Cửu nhìn khắp nơi, trong chốc lát bị luận võ bán nghệ đầu đường hấp dẫn lực chú ý, một hồi lại bị con gái của ông chủ khách điếm luận võ kén rể hấp dẫn tầm mắt, hai con mắt không kịp nhìn, chỉ cảm thấy mở rộng tầm mắt.
Nàng đang ngắm phong cảnh, lại hồn nhiên không biết mình cũng thành phong cảnh trong mắt người khác.
Thiếu nữ dung mạo xuất chúng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, đặc biệt cặp mắt kia sáng láng thần thái, đều hiếm thấy trên người nữ tử.
Nàng lại thích mặc hồng y, ở trong đám người càng thêm nổi bật, giống như hạc trong bầy gà, đi đến đâu tầm mắt mọi người liền theo tới đó.
Minh Dập nhanh chóng chú ý tới điểm này, vội vàng lôi kéo An Cửu đang xem náo nhiệt đến không chớp mắt vào một trà lâu.
An Cửu vẻ mặt mờ mịt nói: "Ơ, luận võ kén rể kia ta còn chưa xem xong mà!"
Minh Dập nói: "Bên trên tầm nhìn tốt hơn, nàng có thể xem đủ!"
Huống hồ nếu nàng tiếp tục xem, hắn hoài nghi tiểu thư luận võ kén rể kia muốn xuống đuổi người.
Một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương như An Cửu đứng bên cạnh, tiểu thư mặc áo cưới màu đỏ trên lôi đài so với nàng mặc y phục cùng màu, trực tiếp thành người xấu xí.
Vốn người vây quanh lôi đài xem luận võ, bất tri bất giác đều quay đầu nhìn nàng, nhưng An Cửu lại không hề cảm thấy mình là trung tâm của sự chú ý.
Minh Dập dẫn An Cửu vào trà lâu, tiểu nhị khó xử nói chỗ ngồi lầu hai đã đầy khách, Minh Dập trực tiếp thể hiện năng lực của đồng tiền, tiểu nhị lập tức biến sắc, dẫn bọn họ đi vào chỗ mà nghe nói lão bản chuyên dùng để đãi khách quý.
Nơi này không hổ là chỗ ngồi cao quý, hai người ngồi trên lầu, cơ hồ có thể đem toàn bộ phong cảnh thu vào đáy mắt.
An Cửu ghé vào bên cửa sổ tiếp tục thích thú xem luận võ kén rể, luận võ kén rể này lại khác với tưởng tượng của nàng.
Luận võ kén rể đều là nhà trai tỷ thí với nhau, nhà gái cuối cùng chọn người thắng rồi gả cho hắn.
Nơi này lại là nhà gái tỷ thí, người cầu hôn lên đài khiêu chiến, chỉ cần thắng nàng ta, nàng ta liền gả cho hắn.
Nữ tử luận võ thân hình cao lớn cường tráng, làn da hơi đen, vừa thấy chính là người tập võ. Nàng ta còn mặc một thân áo cưới đỏ rực, càng thêm vẻ dung mạo bình thường. Nữ tử tuyên ngôn chỉ cần thắng nàng ta, nàng ta kết hôn ngay tại chỗ.
An Cửu nhìn nữ tử đứng ở trên đài, tay cầm một đại đao, chỉ cần vài chiêu đã nhẹ nhàng hạ gục một vị nam tử gầy yếu lên đài khiêu chiến, nhịn không được phun tào: "Người nọ cũng quá yếu đi? Không có chút tự giác sao? Yếu như vậy cũng dám khiêu chiến?"
Minh Dập hiểu rõ giải thích: "Có lẽ hắn cho rằng nàng ta sẽ nhường, nên mới lên thôi."
An Cửu nghĩ lại, liền hiểu suy nghĩ của người khiêu chiến kia.
Nữ tử luận võ kén rể tướng mạo bình thường, không nằm trong thẩm mỹ của nam nhân tầm thường, nam nhân kia liền cho rằng nàng ghét gả, lại thấy người khiêu chiến ít ỏi, mới dám dựa vào công phu mèo cào của mình lên đài.
Nghĩ đến đây, An Cửu bỗng nhiên mất hứng thú xem tiếp.
Nàng thu hồi ánh mắt, đôi mắt xoay chuyển, bỗng nhiên nhìn thấy đầu đường có đoàn người đi tới, dẫn đầu là một nam tử mặc trường bào đỏ sậm, tóc đen buông xõa sau lưng, trên mặt thủ sẵn một cái mặt nạ màu đen, tư thái nhàn nhã đi trong đám người.
An Cửu bất quá mới liếc hắn một cái, nam nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, cách một con phố thật dài, nhìn thẳng về phía nàng.
Khoảng cách quá xa, An Cửu không thấy rõ ánh mắt hắn, lại có thể mơ hồ cảm giác tầm mắt hắn lạnh băng không mang theo chút độ ấm nào.
Người này cho nàng cảm giác rất nguy hiểm.
An Cửu hơi nhíu mày, nhớ lại cốt truyện trong sách.
Đoạn cốt truyện về sơn trang Kim Xà rất dài, nhưng cơ bản viết dưới góc nhìn của nam nữ chính, mà nàng không đi theo nam nữ chính, những cốt truyện đó đối với An Cửu mà nói đều vô dụng.
Ví dụ mấy ngày nay Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình đều ở bên ngoài, bọn họ sẽ gặp được các đại môn phái võ lâm, Hạ Tử Kình sẽ quen với nữ phụ Ngọc Hồng Y, cũng chính là người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân giang hồ, sau đó ba người bắt đầu một đoạn gút mắt tình cảm.
Tình tiết xen giữa là người theo đuổi Ngọc Hồng Y khinh thường Hạ Tử Kình, hướng Hạ Tử Kình khiêu chiến, kiếm của Hạ Tử Kình bị tổn hại, Lâm Thanh Nghiên hao phí tâm lực đúc ra bảo kiếm tặng cho hắn, Hạ Tử Kình đánh bại nam phụ pháo hôi ác độc nhưng lại thu hút sư phụ đối phương, dưới tình huống ỷ lớn hϊếp nhỏ liền song kiếm hợp bích với Lâm Thanh Nghiên từ từ vả mặt chiến thắng đối phương.
Về phần Bùi Tịch, toàn bộ phó bản lớn hắn đều diễn bị bệnh, thẳng đến phó bản cuối cùng, bí tịch hiện thế mới xuất hiện một chút, sau đó lại lần nữa ẩn hình.
Cuối cùng Ma giáo tập kích sơn trang Kim Xà cướp đi bí tịch, trong sách cũng không miêu tả chi tiết, dù sao An Cửu nhớ trong sách viết một đám hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, công kích mọi người trong sơn trang, nghênh ngang cướp rương đựng bí tịch đi.
Tuy rằng không tìm được tin tức hữu dụng, An Cửu lại biết được cốt truyện kế tiếp.
Ở phó bản "Ma giáo vây công", khi giáo chủ Ma giáo Hoa Huyền lên sân khấu, đúng là mặc quần áo đỏ sậm, đeo mặt nạ.
Chẳng lẽ...... Người này chính là giáo chủ Ma giáo Hoa Huyền?
An Cửu giữa mày nhíu chặt, Hoa Huyền lên sớm như vậy sao? Lần này cốt truyện lại thay đổi gì rồi chăng?
Lúc nàng đang sầu lo, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Minh Dập đi mở cửa, tiểu nhị cười đứng ở cửa, xoa xoa tay nói: "Nhị vị khách nhân, thật không khéo, khách quý của ông chủ chúng tôi tới rồi, bây giờ phải dùng phòng này, không biết ngài nguyện ý nhường chỗ không?"
"Nếu không muốn, tiệm ta sẽ trả lại tiền, ngài có thể đến tiệm khác."
Minh Dập đang muốn mở miệng, bên cạnh lại truyền đến tiếng thiếu nữ dò hỏi: "Khách quý của ông chủ các ngươi là ai?"
Tiểu nhị hơi nghiêng người, ra hiệu cho họ về người đang đứng dưới lầu.
Vậy mà chính là nam nhân vừa rồi An Cửu nhìn thấy trên phố!
An Cửu chớp chớp mắt, cảm thấy cũng quá trùng hợp rồi.
Nàng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Bảo hắn lên đây đi, chúng ta có thể chung bàn."
Minh Dập tuy kinh ngạc, nhưng cũng không cự tuyệt.
Tiểu nhị ngàn ân vạn tạ mà đi, một lát sau liền đưa người tới, còn mang lên rất nhiều đồ ăn vặt, có hạt dưa đậu phộng bánh gạo.
Người đeo mặt nạ vừa đi vào, liền cao giọng tự giới thiệu: "Chào hai vị, ta tên Tùng Huyền, một nhân sĩ vô danh trong chốn giang hồ, hôm nay có duyên quen biết, hân hạnh!"
Người đeo mặt nạ trên giang hồ nhiều, cũng rất nhiều người không muốn bại lộ thân phận nên đều thích đeo mặt nạ hoặc che mặt, Minh Dập đối với chuyện này không cảm thấy kỳ quái chút nào, cũng nhấc tay ôm quyền nói: "Tùng huynh, hân hạnh! Ta họ Minh, tên một chữ Dập."
An Cửu ở một bên không nói chuyện, Minh Dập chủ động giúp nàng giới thiệu: "Đây là bạn ta, An Cửu An tiểu thư."
Tùng Huyền chắp tay hành lễ: "An tiểu thư."
An Cửu khẽ gật đầu, như cũ không nói, nhìn rất là văn tĩnh nội liễm.
Trong lòng Minh Dập có chút kinh ngạc, cũng chỉ cho rằng An Cửu sợ người lạ, cho nên mới biểu hiện câu nệ trước mặt người ta.
Tùng Huyền là người cực kỳ thoải mái khi ở chung, sẽ không hề cố kỵ mà cười to, nói chuyện hùng hồn, đối xử với người khác nhiệt tình hào sảng, quen Minh Dập nửa ngày, sau vài chén, hai người liền bắt đầu xưng huynh gọi đệ, giống như quen biết đã lâu.
Minh Dập tên này ngốc bạch ngọt không có tâm kế, sớm trong lời nói, đã vô tình bị dẫn dắt, triệt để tiết lộ sạch sẽ chi tiết về mình.
Mà hắn không hề nhận ra, còn cảm thấy Tùng huynh cực kỳ trượng nghĩa, là người đáng kết giao.
An Cửu vẫn luôn ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, nếu không phải nàng bình tĩnh, đầu óc lý trí, lại từng gặp rất nhiều lời nói khách sáo ở hiện đại, có lẽ cũng sẽ bị hiệp khách tự xưng "Tùng Huyền" lừa.
Chờ đến màn đêm buông xuống, hoa đăng bên đường lần lượt sáng lên, theo lời nhắc của An Cửu, Minh Dập mới thôi bắt chuyện với Tùng Huyền, từng người tách biệt.
Trước khi tách ra, Minh Dập còn ngây ngốc mời: "Không bằng Tùng Huynh cùng chúng ta dạo hội đèn l*иg nha! Càng đông càng vui!"
An Cửu âm thầm cắn răng, lặng lẽ duỗi tay hung hăng nhéo Minh Dập một cái.
Minh Dập: "Á! An Cửu nàng véo ta làm gì?"
An Cửu dùng sức trừng hắn: Bóp chết ngươi tên ngốc bạch ngọt này, ngươi bị bán còn đếm tiền cho người ta!
Nếu trong sách không xuất hiện Minh Dập, cũng không biết kết cục của hắn như thế nào.
Suy nghĩ thoáng qua dưới đáy lòng, rất nhanh liền tiêu tán, An Cửu lại hồi thần, liền thấy đôi mắt đen của Tùng Huyền chăm chú nhìn nàng.
Kỳ quái, cũng không biết có phải vì đều đeo mặt nạ hay không, nàng cảm thấy mặt mày Tùng Huyền và Bùi Tịch có vài phần tương tự, mắt thâm sâu, đuôi mắt hẹp dài, đều là mắt phượng xinh đẹp lại đa tình.
An Cửu lơ đãng, ngay sau đó lại thấy đối phương chuyển mắt, giọng nói mang ý cười: "Không được, ta không muốn quấy rầy hai người."
Nghe ra ý trong lời hắn, đại khái là hiểu lầm quan hệ của bọn họ.
An Cửu liếc hắn một cái, cũng không giải thích.
Minh Dập sờ sờ đầu, lúc này mới ý thức được mình tới cùng An Cửu, hắn vốn là tới bồi mỹ nhân, thế nhưng bất tri bất giác xem nhẹ mỹ nhân!
Nhất định là Tùng huynh quá thú vị, hắn mới quên chính sự.
Nghĩ đến đây, Minh Dập cũng không nói gì nữa, cười hắc hắc nói: "Vậy chúng ta tạm biệt, có duyên gặp lại!"
Tùng Huyền chắp tay: "Tạm biệt, có duyên gặp lại!"
Trong ánh đèn thật mạnh, bóng dáng cao gầy thon dài của Tùng Huyền dần dần biến mất, biến mất không thấy.
Minh Dập quay đầu cảm thán với An Cửu: "Tùng huynh thật là thú vị, ta và huynh ấy nói chuyện với nhau một phen, chỉ cảm thấy tầm mắt mở rộng ra, cũng không biết lai lịch của huynh ấy ra sao, vậy mà hiểu nhiều như thế, hiểu biết về Thánh Nữ Ma giáo Hoa Tình cũng quá sâu."
An Cửu ha ha hai tiếng, không nói chuyện.
Nói ra lai lịch của hắn có thể hù chết ngươi.
Huống hồ Hoa Huyền đã là giáo chủ Ma giáo, tất nhiên hiểu Thánh Nữ Ma giáo.
"Đi thôi, đi dạo hội đèn l*иg."
Quan tâm hắn là ai làm gì, dù sao không liên quan đến nàng. An Cửu ngừng suy nghĩ, quay đầu nói với Minh Dập.
—————————-
Tác giả có chuyện nói:Minh Dập: Đối với nữ phụ ác độc thì nhất kiến chung tình, xưng huynh gọi đệ với giáo chủ Ma giáo, loại người này trong nguyên tác thường sống không quá mấy tập (đầu chó)