Chương 16: Dường như đó là bảo vật trân quý

Sự mỏng manh của thiếu nữ ngày đầu lên đường liền thể hiện vô cùng rõ ràng.

Có lẽ lúc này trên đường đã không có người nàng thích, lại có lẽ bởi vì Hạ Tử Kình cho nàng tự tin, tóm lại, An Cửu không chút nào cố kỵ mà bộc lộ tính tình đại tiểu thư.

"Đệm xe ngựa này cứng quá, mông ta ngồi đến đau rồi! Bùi Tịch, đưa đệm của huynh cho ta."

Bên trong xe chỉ có hai người bọn họ, vì thế chịu tra tấn chỉ có một mình Bùi Tịch.

Cố tình, hắn còn không thể không đáp ứng nàng.

Nếu ngoảnh mặt làm ngơ yêu cầu của nàng, đại tiểu thư kiều man này sẽ quấy rầy hắn đọc sách, làm đổ trà của hắn, dẫm chân hắn dưới bàn......

Vô cớ gây rối, khắp nơi quấy rối, giống đứa trẻ ngốc.

Bùi Tịch rút đệm mềm từ phía sau lưng ra, bất đắc dĩ đưa cho thiếu nữ.

An Cửu nhận cái đệm, không chút do dự đặt nó dưới mông nhỏ của mình, chắc chắn mà ngồi, sau đó thoải mái nheo mắt.

Thiếu nữ cuối cùng tạm thời ngừng lại, nàng dựa vào vách xe đọc thoại bản mình mang đến, xe ngựa khẽ rung chuyển, đọc một hồi liền rũ mắt, bất tri bất giác hai tay gác trên mặt bàn, cúi đầu.

Bùi Tịch ngẫu nhiên hoàn hồn từ sách y, liền thấy thiếu nữ ghé vào mặt bàn, mái tóc đen nhánh xõa sau lưng, rũ trong không khí, bồng bềnh phiêu đãng.

Nàng gối lên khuỷu tay mình, mặt nghiêng về hướng hắn, ngũ quan minh diễm nửa che nửa lộ, gương mặt hiện lên một mảnh hồng nhạt.

Vài tia sáng thỉnh thoảng chiếu vào từ cửa sổ xe phía sau, dừng trên lông mi dày của thiếu nữ, tạo thành một bóng râm nhỏ.

Tầm mắt Bùi Tịch dừng trên khuôn mặt diễm lệ kia, đây là lần đầu tiên hắn không mang theo bất kì cảm xúc gì khi nhìn mặt nàng.

Mặc dù là hắn, cũng phải thừa nhận, nữ nhân này đích xác có khuôn mặt đẹp.

Suy nghĩ này vừa mới hình thành, thiếu nữ đang ngủ bỗng nhiên nhăn giữa mày, không vui mà mở nửa mắt.

Bùi Tịch còn chưa dời ánh mắt, tầm mắt hai người đột nhiên chạm nhau, Bùi Tịch sững sờ trong giây lát.

Mặt mày thiếu nữ tinh xảo, đáy mắt đầy sự buồn ngủ, hốc mắt tràn ra một tia thủy sắc trong veo, hai tròng mắt vừa đen vừa lớn, giống hai mặt gương trong suốt, trong gương chiếu bóng dáng nho nhỏ của hắn.

Thoạt nhìn, tựa như đứa trẻ hồn nhiên còn chưa hiểu chuyện.

Ngay sau đó, thiếu nữ hơi ngẩng đầu, buồn ngủ mông lung nói: "Bùi Tịch, ta lạnh."

Bùi Tịch: "......"

Nàng không chớp mắt nhìn hắn, dùng giọng không phải là dò hỏi: "Có thể đưa chăn của huynh cho ta không?"

Bùi Tịch hai chân tàn tật, phần dưới eo vô tri vô giác, để tránh bị tê cóng, thường sẽ đắp chăn lên đùi để giữ ấm.

Sau khi nhìn chằm chằm thiếu nữ một lúc lâu, công tử bạch y mới chậm rãi lấy chăn nhung trên đùi mình ra.

Thiếu nữ lập tức nhận không chút do dự, đắp chăn nhung lên người, sau đó lại nhào lên mặt bàn nhanh chóng ngủ tiếp.

Khuôn mặt thiếu nữ ngủ say trở nên bình thản, ngây thơ như một đứa trẻ, Bùi Tịch rốt cuộc sẽ không sinh ra bất kỳ ảo giác gì nữa.

Có thể không hề cố kỵ cướp đồ của người tàn tật, nàng vẫn là An Cửu ngu ngốc lại ác độc trong ấn tượng của hắn.

An Cửu thoải mái ngủ một giấc, tỉnh lại đã là giữa trưa, nên ăn cơm trưa.

Xe ngựa dừng trên đường, mấy người Hạ Tử Kình đều xuống ngựa, đi vào rừng phụ cận nhặt củi, An Cửu và Bùi Tịch ở lại bãi cỏ ven đường, A Thất phụ trách bảo vệ hai người.

"Nè, trả chăn lại cho huynh." An Cửu đưa chăn nhung cho Bùi Tịch.

Bùi Tịch tiếp nhận, đang muốn đắp lên đùi, động tác dừng một chút không dấu vết.

Trên chiếc chăn này, tựa hồ nhiễm một mùi hương nhẹ ngọt ngào.

Hắn theo bản năng giương mắt, đầu sỏ gây tội sớm đã chạy xa, đến đồng ruộng gần đó hái hoa.

Im lặng một lát, hắn chậm rãi đắp chăn lên.

Mùi hương ngọt ngào mềm mại bao vây hắn ngay lập tức, quanh quẩn quanh hơi thở, thật lâu không tiêu tan.

-

"Tiểu Bạc, đói bụng không? Tự mình ngoan ngoãn đi tìm đồ ăn nha."

Bên kia, An Cửu ngồi xổm ở bụi hoa, vươn cổ tay, nhìn rắn nhỏ như chiếc vòng bạc trườn theo ngón tay đi xuống, thè lưỡi về hướng nàng, rồi biến mất trong đám cỏ xanh rậm rạp.

Từ trí nhớ của nguyên chủ, An Cửu biết tiểu Bạc cách một tuần mới ăn một lần, nếu trời lạnh thời gian càng dài, mùa đông nó có thể ba tháng không ăn cái gì, toàn bộ quá trình đều là tình trạng ngủ đông.

Ngày thường phần lớn là nguyên chủ phân phó cho người đi bắt chuột, bỏ vào trong phòng để nó tự đi săn. Bởi vì tiểu Bạc không ăn chuột chết.

Cho nên lúc này An Cửu mới yên tâm thả tiểu Bạc ra, để tự nó đi tìm thức ăn.

An Cửu thả rắn nhỏ ra xong, lúc này mới trở về.

Không bao lâu sau Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên liền mang theo hai con gà rừng cùng một nắm quả dại trở lại, hai người thuần thục xử lí gà rừng, nhóm lửa nướng thịt, thoạt nhìn như rất thông thạo.

Kỳ thật bọn họ cũng mang theo lương khô, nhưng đều là bánh nướng, thời đại này lương khô không nhiều loại, chỉ có bánh nướng là dễ mang theo còn không dễ hỏng.

Mấy người bọn họ đều là người võ lâm, có bản lĩnh có thể đi săn, tất nhiên không muốn ăn bánh bột ngô khô khan vô vị, cho nên mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ nướng thịt ăn.

Nhưng mặc dù nướng thịt, thủ pháp của mấy người cũng thập phần cẩu thả, An Cửu thật sự nhìn không nổi, liền một bên ríu rít chỉ huy.

BBQ ở hiện đại nàng từng tham dự không ít lần, dù sao rất nhiều vụ làm ăn đều nói ở bữa tiệc, An Cửu thường hẹn người ta nói chuyện hợp tác ở khu nghỉ dưỡng hoặc khách sạn, chơi với nhau một hồi trước, chơi vui vẻ sảng khoái, hợp tác cũng liền thành.

"Có thể nhét ít nấm vào bụng gà để gà tươi hơn."

"Lật đi, lật đi, không cháy mất."

"Nơi này quét chút mật ong, đúng, quét một lớp đều."

"Cắt quả ra, đổ nước sốt lên thịt."

Đại tiểu thư chỉ động khẩu không động thủ*, trừ Bùi Tịch ba người còn lại bị sai đến chóng mặt.

* Chỉ động khẩu không động thủ: chỉ dùng lời nói chứ không dùng hành động

Sắc mặt Lâm Thanh Nghiên cũng không tốt, nếu không phải nàng được dạy cẩn thận, nàng thật không muốn mang theo vị An tiểu thư khó hầu hạ này.

Trước đây lên đường thỉnh thoảng nàng cũng sẽ ngồi xe ngựa, nhưng lúc này vì tránh An Cửu, nàng xe ngựa cũng không ngồi.

Tính tình A Thất thì không tốt như vậy, không nhịn được lớn tiếng nghi ngờ: "Phết mật ong lên thịt, đổ nước hoa quả lên, đây là cách làm gì? Thịt này còn có thể ăn sao?"

Tuy lớn tiếng nghi ngờ, nhưng công tử nhà mình không chỉ thị, còn ở bên cạnh cười mỉm nhìn bọn họ, A Thất cũng không dám dừng lại.

Không nghĩ tới suy nghĩ trong lòng công tử nhà hắn là, buổi sáng giày vò hắn cả buổi, cuối cùng bắt đầu giày vò người khác, như vậy không tốt cho lắm nhỉ?

An Cửu tay chống nạnh, dùng âm thanh lớn hơn A Thất nói: "Ngươi không muốn ăn, vậy đợi lát nữa nướng xong ngươi đừng ăn!"

A Thất khí thế nháy mắt giảm xuống, nhỏ giọng nói thầm: "Ta lại chưa nói không ăn."

Người tập võ yêu cầu năng lượng lớn, không có thịt ăn, cả ngày đều sẽ không gắng được.

Khi thịt nướng chín, nước trái cây và mật ong thấm vào thịt, cuối cùng rải lên một nắm tiêu xay, ngay lập tức, một mùi hương mê người bay trong không khí, khiến ngón trỏ của người ta phải động đậy.

"Thơm quá a!" A Thất nhịn không được nói.

An đại tiểu thư rất đắc ý, thấy thần sắc mọi người kinh ngạc, nàng nâng cằm hừ một tiếng, mặt mày hớn hở nói: "Đây chính là công thức nướng thịt do ngự trù Thánh Thượng ban dạy cho nhà ta, bây giờ các ngươi chịu phục chưa? Ăn hay không ăn?"

A Thất liên tục gật đầu, nuốt nước miếng nói: "Ăn ăn ăn!"

Một bữa cơm, mọi người ăn đến hài lòng, mặc dù ngay từ đầu Lâm Thanh Nghiên không tình nguyện, cũng không thể ngăn sắc mặt dịu đi.

Suy cho cùng dân lấy cái ăn làm trọng, cảm giác thèm ăn là thứ không ai có thể cưỡng lại được.

Những người này ngày thường ăn ngủ ngoài trời, không ai biết nấu ăn, cuộc sống cực kỳ cẩu thả. Hiện giờ có người tài nấu ăn cao siêu, chẳng sợ An Cửu tay trói gà không chặt, cũng coi như là tạo ra một phần giá trị.

Tóm lại, An Cửu liền dựa vào một bữa cơm như vậy, thuận lợi dung nhập vào nhóm nhân vật chính.

Ăn qua cơm trưa, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một lát, buổi chiều tiếp tục lên đường.

An Cửu ghé vào cửa sổ xe, nói chuyện phiếm với A Thất đánh xe bên ngoài: "A Thất, chúng ta đây là muốn đi đâu?"

A Thất sớm đã bị món gà quay giữa trưa mua chuộc, thái độ với An Cửu không còn khó chịu như trước nữa, trả lời: "Công tử không nói với cô sao? Chúng ta đi thành Bình Lan."

"Bùi Tịch sao sẽ nói với ta chứ?"

Tên ngốc to con A Thất gãi gãi đầu, thành thật mà nói: "Ta còn tưởng người sẽ nói với cô, thành Bình Lan phát hiện ra dịch bệnh không biết tên, thành Bình Lan thuộc địa phận Hoa Sơn, phái Hoa Sơn truyền tin tới mời công tử tới chữa bệnh."

An Cửu bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, kỳ thật nội tâm hồi tưởng về cốt truyện ban đầu.

Trong sách đương nhiên cũng có hành trình thành Bình Lan lần này, nhưng không phải là dịch bệnh, mà là một tai hoạ nhằm vào phái Hoa Sơn.

Nàng đảo mắt nhìn về phía công tử bạch y ngồi ngay ngắn trong xe, hôm nay hắn không dùng trâm ngọc vấn tóc, mà là một dải lụa trắng tuyết cột tóc sau đầu, vài sợi tóc rũ ở sườn mặt, mặt mày trong veo dừng ở trên sách trong tay, càng thêm vài phần ôn tồn lễ độ.

Nếu hắn trọng sinh, vì sao còn muốn dựa theo con đường của kiếp trước chứ? Chẳng lẽ hắn không sợ sẽ giẫm lên vết xe đổ sao?

Bị nàng nhìn chăm chú mi mắt công tử nhẹ nâng, ngữ khí ôn hòa nói: "An tiểu thư lại khát nước?"

An Cửu theo bản năng lắc đầu, "Không có."

"Vậy là đói bụng?"

"Ta không đói bụng mà."

Bùi Tịch im lặng, lại lấy chăn trên đùi: "Vậy là muốn ngủ?"

An Cửu dở khóc dở cười, nàng khiến nam hai phản diện mắc PTSD*, không hổ là nàng!

* PTSD: là tình trạng sức khỏe tâm thần không ổn định, nguyên nhân do người bệnh chứng kiến, trải qua sự kiện kinh hoàng trước đó

Nàng còn không phải làm đổ bốn năm lần trà của hắn, một hồi trà hoa một hồi hồng trà một hồi trà xanh, lại muốn dừng xe đi WC vài lần, lôi kéo Bùi Tịch đổi sách với mình, đọc mệt thì bảo hắn đọc thoại bản cho nàng, ăn quả khô không muốn bóc vỏ thì bảo hắn bóc, cộng thêm ngủ không cẩn thận dẫm hắn vài cái......

Cứ vậy nàng giống như khó hầu hạ.

An Cửu khụ khụ, xem nhẹ chút chột dạ trong lòng, chớp mắt hỏi: "Bùi Tịch, trước đó huynh nói có biện pháp đả thông gân mạch cho ta, có thể cho ta tập võ, là biện pháp gì?"

Dứt lời, An Cửu không hiểu sao thấy Bùi Tịch giống như thở dài nhẹ nhõm, thẳng thắn đến mức sống lưng đều hơi thả lỏng một chút.

Hắn cười cười, nói: "Là thuốc tắm, hoà thuốc vào thau nước tắm, mượn khí nóng tiến vào thân thể, làm mềm gân mạch."

An Cửu gật gật đầu, "Vậy hiện tại cũng không còn cách nào."

Bùi Tịch nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày kia chúng ta có thể đến thành Bình Lan, mau." Bỗng nhiên hắn chuyển giọng, lại hỏi, "Sao đột nhiên An tiểu thư muốn tập võ?"

Lông mi An Cửu rũ xuống, nàng không nói chuyện, ngón tay vô thức chạm vào chiếc còi trúc xanh treo trên ngực, mặt mày bao phủ một tầng mất mát như ẩn như hiện.

Đôi mắt Bùi Tịch lóe lên, hắn biết được mấy ngày nay nàng rảnh liền sẽ thổi còi trúc, nhưng theo thời gian, tiếng còi càng ngày càng ít vang lên.

Nghĩ đến là thất vọng quá nhiều lần, nàng đã hiểu đó là đồ người khác dùng để lừa gạt nàng.

Cứ như thế, nàng vẫn l*иg nó với dây màu, đeo ở ngực.

Dường như đó là bảo vật trân quý.

Cho nên, nàng muốn tập võ, là bởi vì hắn?

——————

Tác giả có chuyện nói:

Chạm vào lĩnh vực của An đại tiểu thư, từ đây bị An đại tiểu thư chi phối —— đây là định mệnh của Bùi Bùi