Chương 124: Không còn nhắm mắt nữa

Khi con người chịu một tác động lớn, đầu óc thường sẽ trống rỗng, mất đi phản ứng.

Nghe nói đây là một cơ chế bảo vệ của cơ thể con người, khi tác động quá mạnh, vô số cảm xúc chen chúc đến, để đại não không bị suy sụp, vì thế đầu óc sẽ tự động cắt đứt quan hệ, dùng để bảo vệ ý chí sẽ không bị phá hủy.

Ký ức của Bùi Tịch phảng phất thiếu hụt một mảnh.

Hắn quên đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ ôm chặt tân nương của mình vào trong lòng, gắt gao không buông tay.

Rất nhiều người tới đây, ồn ào nhốn nháo không biết đang nói gì. Có người muốn cướp An Cửu từ trong tay hắn, Bùi Tịch phẫn nộ tột đỉnh mà ra tay, khiến cho bọn họ đều an tĩnh lại.

"Bùi Tịch, sao huynh lại biến thành như vậy?" Có người hô to.

"Huynh mau giải độc cho bọn họ, bọn họ sắp chết rồi!"

"An Cửu thấy bộ dáng này của huynh, cô ấy cũng sẽ không vui!"

Lông mi đột nhiên run rẩy, như là đau đớn, nam nhân đột nhiên giương mắt, nhìn về phía người nói.

Hoá ra là Kim Yến Uyển, nàng ta cũng tới.

Thấy hắn có phản ứng, Kim Yến Uyển sau khi nhận được tin cố nén bi thương vội vàng tới, tiếp tục nói: "An Cửu thiện lương như vậy, trước nay không thể nhìn gϊếŧ người, việc bây giờ huynh làm, là muốn cô ấy đi cũng không an tâm sao?"

Ánh mắt Bùi Tịch chậm chạp chuyển động, lúc này mới phát giác, rất nhiều người xung quanh đều ngã trên mặt đất, che ngực môi tím, chính là dấu hiệu trúng kịch độc.

Kim Yến Uyển nhắc nhở hắn, hắn bừng tỉnh nhớ ra, An Cửu không muốn nhìn thấy hắn gϊếŧ người.

Nàng thích người tốt, nàng không thích người xấu.

Hắn làm nhiều chuyện xấu như vậy, nàng mới giận hắn, cho nên, không thể chọc nàng giận.

Bùi Tịch chậm chạp nghĩ, chậm rãi giơ tay, tung ra một cái bình sứ lăn xuống mặt đất.

Tư duy của hắn vẫn rất trì độn, như cả người trôi nổi trên mặt biển, nước biển từ mọi hướng ập đến, đè ép hắn, ngăn cách hắn khỏi bờ biển vô tận, giống như một hòn đảo hoang không người.

Không ai chú ý, không ai để ý, không ai đến.

Toàn bộ thế giới, đều chỉ còn một mình hắn.

Người ôm trong lòng đã lạnh lẽo, cho dù hắn sưởi ấm, ôm chặt như thế nào, cũng không thể nhiễm một chút độ ấm trên người hắn.

Ngược lại là hắn, cả người dần dần lạnh băng, nhiễm lạnh lẽo trên người nàng.

Trên người càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh, Bùi Tịch lơ đãng giương mắt, thấy bên ngoài tuyết rơi.

Tuyết lớn bay tán loạn trong bầu trời xám xịt, bao phủ mặt đất một tầng tuyết trắng không tì vết.

Tiếng người bốn phía vẫn chưa ngừng lại, rì rầm to nhỏ không dứt bên tai. Bọn họ không dám tới gần, chỉ dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, như là đang nhìn một kẻ điên.

Bùi Tịch biết, hắn không điên.

Hắn chỉ là, rất lạnh, rất lạnh.

Hắn nhắm mắt lại, cúi đầu hôn mái tóc người trong lòng, quanh hơi thở ngửi thấy một mùi thối rữa nhàn nhạt.

Nàng đã bắt đầu phân huỷ.

Nhưng không sao, hắn sẽ không để nàng rời khỏi hắn.

Lâm Thanh Nghiên đứng ở cửa, đỏ mắt nói với hắn: "Bùi Tịch, để cô ấy yên nghỉ đi, chẳng lẽ huynh muốn cô ấy biến thành cô hồn dã quỷ sao?"

Nam nhân hồng y tóc đen, khuôn mặt trắng bệch gầy ốm chậm rãi ngước mắt.

Hắn một câu không nói, lại chậm rãi động, ôm người trong lòng đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Bởi vì nhiều ngày chưa ăn cơm, hắn đi có chút tập tễnh, tay lại ôm rất ổn.

"Huynh muốn làm gì? Bùi Tịch?" Lâm Thanh Nghiên nôn nóng đi theo hắn, lại không dám tới quá gần.

Toàn thân hắn đều là độc, đã nhiều ngày bất kì ai muốn tới gần hắn, đều sẽ bị hạ độc.

Không ai biết hắn hạ độc như thế nào, không ai biết vì sao độc thuật của hắn lợi hại như thế.

Nhìn bộ dạng người không bằng quỷ của hắn, Lâm Thanh Nghiên nước mắt rơi như mưa.

"Bùi Tịch, An Cửu yêu huynh như vậy, nếu cô ấy muốn huynh sống, vậy huynh phải sống thật tốt không phải sao?"

Nguyên nhân An Cửu chết, mọi người đã biết được từ trong miệng A Thất, người trong cuộc duy nhất.

Bùi Tịch dừng bước.

Hắn rũ đầu, tóc đen rũ xuống một bên sườn mặt, một đầu tóc đen, xen lẫn những sợi trắng, che giấu thần sắc trên mặt hắn.

Chỉ nghe một âm thanh khàn khàn đến mức tận cùng truyền đến: "Nàng...... Không yêu ta."

Đúng vậy, hắn nhớ ra rồi.

Nàng không yêu hắn.

Để hắn tồn tại, có lẽ mới là trừng phạt lớn nhất nàng dành cho hắn.

Nữ nhân này lừa gạt hắn, nữ nhân này khiến hắn yêu tận xương tuỷ, nữ nhân này dẫm đạp trái tim hắn thành bùn, nữ nhân này khiến hắn hèn mọn.

Hắn hẳn nên hận nàng mới đúng.

Nghiền xương nàng thành tro cũng không quá.

Nhưng sao hắn bỏ được?

Hắn không bỏ được.

Cho dù chính miệng nàng nói hận hắn.

Cho dù chính miệng nàng nói với hắn, chết cũng không muốn chết cùng hắn.

Cho dù nàng đẩy hắn ra, chết cũng không muốn có bất kì liên quan gì đến hắn, muốn phân rõ giới hạn với hắn.

Cho dù nàng chưa bao giờ yêu hắn.

Cho dù từ đầu đến cuối đều là lừa gạt, đều là giả dối, đều là tính kế, không có nửa phần thật lòng.

Hắn cũng yêu nàng rất nhiều, rất nhiều.

Nàng tựa như tia nắng ấm áp, chiếu rọi thế giới hoang vu trong hắn, vì thế trong lòng hắn như gấm như hoa, cây xanh bóng mát. Nhưng khi tia nắng rời đi, thế giới của hắn lại một lần nữa trở về tĩnh mịch, biến thành cánh đồng mênh mông bát ngát vô bờ.

Nơi từng được ánh mặt trời chiếu đến, hoa nở khắp nơi khô héo, để lại cành khô đầy đất.

Đó là chứng cứ nàng đã tới, là phong cảnh đẹp nhất hắn từng gặp.

Mặc dù hoa đã khô héo, cũng sẽ không biến mất.

Người từng yêu, vĩnh viễn không thể quên đi, cũng vĩnh viễn không thể hủy diệt.

Tân nương hồng y Bùi Tịch ôm trong lòng ngủ say, từng bước một đi ra cửa, bước vào trong tuyết lớn bay tán loạn.

Nàng ngủ rất lâu, hắn tìm một chỗ, để nàng có thể ngủ lâu dài, sẽ không bị ai quấy nhiễu.

Cuồng phong thổi quét, bông tuyết bay tán loạn.

Toàn bộ vùng đất một mảnh trắng xoá.

Trong cơn gió lạnh buốt, sợi tóc nam nhân phiêu tán, vạt áo đỏ tươi tung bay theo gió, từng bước một đi về sau núi Dược Vương Cốc.

Nơi đó có núi non trập trùng, sẽ không có ai quấy rầy bọn họ.

A Thất quỳ gối trên nền tuyết, đại nam nhân cường tráng như vậy, giờ phút này lại khóc đến mặt đầy nước mắt, cầu xin hắn: "Công tử, người muốn đi đâu, mang theo ta đi, ta đi cùng người, ta hầu hạ người......"

Bùi Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, một lớp tuyết mỏng rơi xuống trên đầu trên người hắn, mặt mày cũng như bao phủ sương tuyết lạnh lẽo mênh mông vô bờ.

"Ta đã từng làm rất nhiều chuyện sai, hiện tại nên là lúc chuộc tội, ngươi đi giúp ta làm một chút đi, ta càng muốn bồi nàng. Người nàng lạnh như vậy, để nàng một mình, sẽ cô đơn."

Để lại những lời này, hắn cũng không quay đầu lại mà đi vào núi rừng.

Phía sau truyền đến tiếng bạn bè kêu gọi, tiếng khóc của Lâm Thanh Nghiên, Bùi Tịch mắt điếc tai ngơ.

Đều không quan trọng, không có gì quan trọng.

Cả đời này của hắn, điều duy nhất muốn, đã ở trong lòng hắn. Mặc dù chỉ là một cái xác trống rỗng.

Núi rừng vào đông sâu thẳm đen tối, không thấy một chút màu xanh nào của cây cối, chỉ có tiếng tuyết rơi vô tận, từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Thế giới trong nháy mắt trở nên rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng bước chân của hắn, đạp lên tuyết thật dày, lạo xạo lạo xạo, là âm thanh duy nhất trong yên tĩnh.

Bước chân của hắn cũng rất nặng, lưu lại một chuỗi dấu chân thật sâu trên nền tuyết, chạy dài, từng chút từng chút hướng vào núi sâu không người.

Bi thương cực hạn không phải khóc lớn, không phải kêu to, mà là yên tĩnh vô biên và lạnh lẽo.

Lạnh không phải từ bên ngoài, mà là từ trong lòng.

Ngực như có một cái động lớn, gió lạnh gào thét, tuyết bay tán loạn, bầu trời tuyết vẫn không ngừng rơi, rơi xuống đáy lòng hắn.

Lạnh lẽo dọc theo mạch máu lan tràn đến toàn thân, đến khắp người, đến mỗi một sợi tóc, lại từng chút từng chút đông cứng hắn.

Bùi Tịch càng dùng sức ôm nữ nhân trong lòng, gắt gao rúc vào nàng.

Lúc nàng tỉnh không muốn ở cùng hắn, sau khi ngủ lại rất ngoan. Tùy ý hắn muốn làm thế nào, nàng đều không đẩy hắn.

Hắn kỳ thật rất mệt, tay chân vô lực, bước chân nặng đến cơ hồ không nâng lên nổi, ngực từng trận đau đớn, rõ ràng đã giải độc, độc tra tấn hắn 20 năm vẫn như đang tồn tại trong thân thể hắn, khiến hắn hô hấp cũng khó khăn.

Nhưng hắn không dám dừng lại, nếu dừng lại, thế giới lại biến thành một mảnh tĩnh mịch.

Giống như nàng đã đi xa, chỉ còn lại một mình hắn, không chỗ để về.

Tuyết càng rơi càng lớn, gió càng ngày càng mạnh.

Hắn không biết đã đi trên nền tuyết bao lâu, đôi mắt dần dần không thấy rõ đường, chỉ có một vệt sáng mơ hồ.

Hắn té ngã giữa núi đá, lảo đảo đứng dậy, lại lăn xuống tuyết, cả người lầy lội, một thân gió sương.

Tay ôm người lại chưa từng buông ra.

Con đường này thật dài thật dài, hắn không biết điểm cuối, cũng không biết muốn đi đâu, chỉ là nghĩ, nên đi một nơi rét lạnh, càng lạnh càng tốt, lạnh nàng sẽ không hư thối, sẽ không biến mất.

Hắn dọc theo gió tuyết đi lên, thỉnh thoảng cúi đầu, có thể nhìn thấy sợi tóc buông xuống đều biến thành trắng như tuyết, cơ hồ hoà vào với tuyết đọng.

Có khi hắn sẽ thoáng ngừng lại, sửa sang lại váy áo bị thổi loạn của trong người lòng, phủi sạch tuyết rơi trên tóc.

Nàng vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, mặt mày tinh xảo, phảng phất chỉ là ngủ một lúc.

Rét lạnh khiến mặt nàng kết một lớp sương, dùng tay nhẹ nhàng vỗ, lớp sương mỏng liền hóa thành giọt nước trong suốt chảy xuống.

Giống một giọt nước mắt.

Hắn nhìn thật lâu giọt nước từ khoé mắt nàng trượt xuống, hơi hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái.

Nàng nói nàng đến từ một thế giới khác, Bùi Tịch không biết thật giả, nhưng hắn mong là thật. Nếu là thật, nàng còn có thể sống sung sướиɠ, không phải giống như bây giờ, vĩnh viễn ngủ say.

Cho dù, hắn sẽ không còn được gặp lại nàng nữa.

Hắn cũng mong nàng được như ước nguyện.

Mấy ngày trước, Phi Trần mang đến một dải lụa đỏ, trên lụa đỏ, bút tích của thiếu nữ viết một hàng chữ: Nguyện Bùi Tịch cả đời suôn sẻ, không bệnh không tai hoạ.

Hắn cũng hy vọng, nàng có thể như thế.

Người tập võ thời gian dài có thể không ăn cơm, nhưng cũng có giới hạn, thời điểm chân Bùi Tịch cơ hồ khó có thể nâng lên, cuối cùng hắn đi tới một đỉnh núi nguy nga.

Nơi này tuyết đọng hàng năm không tan, rét lạnh đến xương.

Đỉnh núi có một hố băng không thấy đáy, giống như ma uyên, trong đó gió núi gào thét, rít lên giống quỷ khóc.

"Chúng ta ngủ ở chỗ này, được không?"

Hắn chậm rãi há mồm, bởi vì lâu lắm không nói, môi khô cơ hồ dính vào nhau, khi mở những giọt máu tinh tế chảy ra.

Máu đông lại trong gió lạnh, lăn xuống nền tuyết trắng tinh.

Hắn duỗi tay, cái tay kia sắp gầy thành da bọc xương, không còn tinh xảo mỹ lệ như trước, nhẹ nhàng vuốt tóc mai bị thổi loạn cho nàng.

Rồi sau đó, hắn ôm nàng, thả người rơi vào hố băng.

Hố băng rất sâu, bên trong đều là băng ngàn năm không tan, phía trên đầu có thể nhìn thấy một tia sáng trời, xa xôi dường như không bao giờ có thể chạm tới.

Hắn rơi xuống băng cứng, một nhánh băng bén nhọn đâm xuyên qua thân thể hắn, từng mảng máu lớn chảy ra, lại nhanh chóng bị đông lại trên mặt băng, như từng đóa mai đỏ nở rộ.

Bùi Tịch thở hổn hển, không quan tâm mà bò lên, lại gian nan bẻ gãy băng, ôm người trong lòng đi vào sâu trong hàn băng. Hắn tập trung nội lực trong tay, bắt đầu khai quật tường băng cứng rắn, ngón tay bị băng cứng cào rách, từng chút từng chút cào vào máu thịt, gần như có thể thấy được xương.

Hắn trước sau không dừng động tác, đào ra một cái động sâu, để nữ tử mặc hỉ phục vào trong động.

Đến đây, cuối cùng hắn kiệt sức, nằm ở một bên, dùng nhiệt độ cơ thể mình làm tan vụn băng, hóa thành nước tuyết bao phủ nữ tử trong động, rồi lại đông lại trong giá lạnh, để nàng vào tường băng trong suốt.

(Editor: Đoạn này không biết mình có edit chuẩn không, nhưng mấy ní có thể tưởng tượng là Bùi cẩu tạo cho 99 một cỗ quan tài băng nhé, giống quan tài băng Đàm Đài Tẫn làm cho Diệp Tịch Vụ trong phim Trường Nguyệt Tẫn Minh ý)

Hắn dùng hết chút sức lực cuối cùng, chậm rãi xoay người, ghé mặt vào băng, cách tầng băng cứng kia, nhìn nữ nhân phía dưới tường băng.

Hơi nhếch khóe môi, như ngày thường, ôn nhu cười.

"Nàng không muốn chết cùng một chỗ với ta, ta đây cứ như vậy thủ nàng, vĩnh viễn, không ai có thể đến quấy rầy nàng."

Trên người hắn đều là độc, mặc dù tương lai có ai vô tình phát hiện bọn họ, cũng không thể tới gần.

"Ngay cả ta, cũng không thể."

Thấp thấp, chỉ còn lời nói nức nở phiêu đãng trong gió, một thổi, liền tan.

Nam nhân một thân hồng y, đầu đầy tóc bạc, liền mở to mắt như vậy, nhìn nữ nhân phía dưới, trên khuôn mặt gầy ốm, là một nụ cười mềm mại.

Như lúc mới gặp, như tắm mình trong gió xuân.

Đến tận đây, không còn nhắm mắt nữa.

—————————-

Tác giả có chuyện nói:

Còn có một chương nữa ~

Tôi là muốn ngược nam chính, muốn viết hắn cực kỳ bi thương đau đớn muốn chết, chỉ là tôi không có cảm giác khó chịu đó QAQ hoàn toàn không thể hoà nhập với nam chủ, thậm chí nghĩ đến hắn khổ sở còn cảm thấy rất vui, nên không thể viết rõ ràng được, đây là cực hạn của tác giả QAQ

Tác giả là tay viết ngọt văn, về sau hẳn là sẽ không viết ngược văn nữa, thật khó viết a!!!