Chương 122: Ta chết cũng không muốn chết cùng ngươi

Đau đớn giống như thủy triều ồ ạt tới, trong nháy mắt, An Cửu cơ hồ đau đến nói không lên lời, cả người đều phát run, tay chân co rút, loại đau đớn này có thể so với lăng trì, khiến nàng hận không thể chết đi.

Quá đau.

Quá đau.

Sao lại đau như vậy?

Nàng thậm chí có thể nghe thấy khớp hàm mình không khống chế được cắn chặt, phát ra tiếng lạch cạch, khoang miệng tràn ngập mùi máu nồng đậm.

Trong đau đớn kịch liệt, ý thức dường như cũng trở nên tan rã, chỉ còn một tia tỉnh táo.

Nàng có thể cảm giác được một đôi tay lạnh lẽo, không mang theo một tia độ ấm run rẩy nâng mặt nàng, cảm giác này, khiến nàng vô cớ nghĩ đến vào đông, tuyết bay tán loạn dừng trên mặt, mềm nhẹ bao trùm khuôn mặt.

Tầm mắt có chút mơ hồ, dường như che một tầng sa mỏng, sự vật nhìn thấy, đều trở nên mông lung không rõ.

Bao gồm khuôn mặt kinh sợ, khóe mắt muốn nứt ra của nam nhân.

Giống như ngã vào nước sâu, tầm nhìn lay động, âm thanh bên ngoài chậm chạp truyền đến, một tiếng hét cực kỳ bi ai, phảng phất sợi dây bị kéo căng, lại khiến nàng nhớ tới đĩa nhạc chạy chậm, quái dị vang ở bên tai.

"Không ——!"

Thân thể không chịu khống chế mà ngã xuống, rơi vào một cái ôm lạnh lẽo.

Thật lạnh, không chỉ có người mình lạnh, người đối phương cũng lạnh cực kỳ, hai người rúc vào nhau, nhưng không thể sưởi ấm cho nhau.

Trước mắt An Cửu dần dần biến thành màu đen, ý chí trầm luân, suýt chút nữa ngủ thϊếp đi như thế này.

Nhưng nghĩ lại còn có lời chưa nói, còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành, liền giãy giụa căng mí mắt nặng nề, gian nan, dùng sức mở miệng ra, dùng hết sức lực toàn thân, phun ra âm tiết rách nát.

"Bùi, Bùi Tịch......"

Mới gọi tên của hắn, máu trào dâng trong miệng liền sặc khiến nàng ho khan, thở dốc.

"Đừng nói chuyện, xin nàng, đừng nói." Tiếng nói khàn khàn chui vào màng tai.

Cổ tay bị một bàn tay to nắm lấy, sau đó trên người nhanh chóng bị điểm vài cái, chất lỏng ấm áp trào ra trong miệng dần dần ngừng lại.

Sau đó, nàng bị đặt nằm thẳng, từng cây kim nhanh chóng châm xuống, châm vào huyệt đạo quanh thân.

Đau nhức bắt đầu chậm lại, thần chí dần dần trở về, tầm mắt mơ hồ bắt đầu trở nên rõ hơn, An Cửu thấy một khuôn mặt đầy nôn nóng, thống khổ, sợ hãi.

Rõ ràng nàng rất đau rất đau, chỉ là thoạt nhìn hắn, còn đau hơn nàng.

Con ngươi đen nhánh của nam nhân đỏ tươi một mảnh, cằm gắt gao banh ra, kim châm trong tay hắn châm xuống với tốc độ nhanh nhất cuộc đời, từng giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống.

Sợ chậm một bước, liền không thể vãn hồi.

Lúc này, An Cửu đã có thể hô hấp lại, cơ thể đau đớn cũng dần dần có thể chịu đựng, tuy rằng thỉnh thoảng, sẽ không ngăn được mà co rút một chút.

Nàng nhớ tới bộ dáng Bùi Tịch mỗi lần độc phát, nàng hiện tại hẳn là cũng chật vật giống hắn đi?

Nhìn nam nhân rũ đầu, động tác hạ châm nhanh chóng, An Cửu nặng nề thở ra, chậm rãi nói: "Chàng biết mà, chàng không cứu được ta."

Hắn còn không cứu được bản thân, sao có thể cứu nàng?

Nam nhân nghe tiếng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng dừng trên mặt nàng, gắt gao nhìn nàng, đáy mắt hiện lên một tầng thủy quang.

Môi mỏng của hắn mất màu sắc, hơi hơi hé miệng, nhất thời không thể lên tiếng, nuốt nước bọt rồi khàn giọng hỏi: "Vì sao?"

Hỏi xong một câu, lại hỏi một lần: "Vì sao?"

Sau đó là lần thứ ba: "Vì sao lại làm như vậy?"

Giọng hắn khàn không thành bộ dáng.

Với y thuật của Bùi Tịch, sờ mạch tượng liền biết nàng làm gì, huống hồ, hắn cũng có thể cảm nhận được thay đổi của cơ thể, cảm giác cây khô gặp mùa xuân nhẹ nhàng và thích ý này, hắn từ trước chưa từng cảm nhận, nếu hắn cẩn thận một chút, sẽ không coi nó là vui sướиɠ mà mình ước nguyện.

Chỉ là, không có nếu.

Hết thảy đều đã xảy ra.

An Cửu nằm ở đó, thân thể rất nặng nề, nặng nề khiến nàng muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc.

Nhưng nàng biết chưa được, chưa đến thời điểm ngủ.

Nàng nỗ lực cong môi, lộ ra một nụ cười, bởi vì không có sức lực, tiếng nói chuyện rất nhẹ, như gió thổi qua liền tan.

"Ở Tàng Thư Lâu ta thấy rất nhiều sách y."

Nàng nói một câu, liền phải nghỉ một trận, mới có thể tích góp sức lực nói câu tiếp theo.

"Có một quyển sách, ghi về cổ song sinh."

Lông mi nam nhân run rẩy, mắt đen kín tơ máu, ngồi quỳ trước mặt nàng, hắn không có bất kì biểu tình nào, trên khuôn mặt thanh tuyển, chỉ có một mảnh chết lặng, tĩnh mịch tuyệt vọng.

"Ta biết, chỉ có cổ song sinh mới có thể giải độc của chàng, khiến chàng sống sót."

An Cửu thở hổn hển, trong miệng lại trào ra một ngụm máu nóng, dọc theo cằm chảy xuống.

Một bàn tay thon dài như ngọc vươn tới, run rẩy xoa cằm nàng, đầu ngón tay trắng nõn dính vết máu.

Hắn không chút nào để ý, cố chấp mà rũ mắt, từng chút từng chút lau đi vết máu trên mặt nàng.

"Sau đó...... Có một lần chàng độc phát, không cẩn thận để ta thấy được cơ quan ở đầu giường...... Chàng hẳn là không nhớ."

Tay lau vết máu cho nàng, run rẩy càng thêm kịch liệt.

An Cửu không nhịn được cười cười, giây tiếp theo lại ho lên, một hồi lâu mới ngừng ho khan, mặt vừa lau khô lại trở nên dơ bẩn.

Những giọt nước nóng bỏng từ giữa không trung rơi xuống, từng giọt từng giọt, rơi trên mặt nàng, trộn lẫn với máu nôn ra, lăn xuống vạt áo, như mưa to tầm tã.

An Cửu ngẩng mặt nhìn nam nhân, nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn, trong mắt mưa to tầm tã, nhẹ giọng nói: "Bùi Tịch, ta muốn chàng sống."

"Ta không muốn chàng chết."

Giọng nàng càng thêm khinh thường, tầm mắt không biết vì sao cũng trở nên mơ hồ, dòng nước ấm áp từ khóe mắt rơi xuống, trượt vào thái dương.

"Ta biết, chàng cũng không muốn chết......"

Lời còn chưa dứt, trong bụng lại truyền đến một trận quặn đau, làm lời còn lại nghẹn ở cổ họng.

Từ đầu đến cuối, nam nhân chưa từng nói chuyện, tại một khắc này rốt cuộc nghẹn ngào lên tiếng.

"Ta muốn sống, là bởi vì nàng tồn tại."

"Thế gian này còn có thứ ta lưu luyến."

"Nếu nàng không ở, ta cần gì phải sống một mình?"

Hắn như đột nhiên đưa ra một quyết định, sắc mặt biến thành vô cùng bình tĩnh.

Bùi Tịch duỗi tay, nhẹ nhàng bế An Cửu lên, sửa sang lại sợi tóc hỗn loạn, vạt áo lộn xộn cho nàng, sau đó gắt gao ôm chặt nàng vào lòng, hai người cùng nhau nằm trên giường hỉ màu đỏ rực.

Toàn bộ quá trình, An Cửu không thể chống cự, cũng không thể ngăn cản.

Nàng đoán được hắn muốn làm gì.

"Cửu nhi, cho dù chỉ một ngày cùng nàng làm phu thê, cũng là trời cao chiếu cố ta, ta đã cảm thấy mỹ mãn."

Hắn ôn nhu ôm lấy nàng, lải nhải bên tai nàng: "Nàng đừng sợ, ta sẽ đi cùng nàng, trên đường xuống hoàng tuyền, chúng ta cũng là phu thê, chúng ta cùng đi, được không?"

An Cửu nghĩ, hẳn đủ chưa vậy?

Quả nhiên, giây tiếp theo, trong đầu truyền âm thanh điện tử.

【 Chúc mừng ký chủ, cô đã thành công công lược mục tiêu Bùi Tịch, độ hảo cảm của đối phương với cô +1, hiện tại là 100. 】

【 Mời cô trong năm phút chọn một trong hai lựa chọn như sau:

Một, trở về thế giới ban đầu.

Hai, ở lại thế giới hiện tại. 】

【 Năm phút đếm ngược, hãy chú ý thời gian. 】

Chỉ có năm phút.

An Cửu chuyển mắt, nhìn về phía nam nhân bên cạnh, hắn nhìn nàng chăm chú, hai tròng mắt thâm thúy tịch mịch, giống như đáy biển ngàn vạn dặm không thể với tới, sâu như vậy tối như vậy, bên trong chứa đầy cảm xúc nặng trĩu dày nặng.

Chỉ nhìn một cái, cũng khiến người ta không thở nổi.

Hoá ra hảo cảm 100, lại là đồng sinh cộng tử.

An Cửu nhắm mắt, hỏi hệ thống trong đầu: "Sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ, kế tiếp nếu hảo cảm tụt xuống, vẫn có thể về nhà, đúng không?"

【 Đương nhiên, nhiệm vụ hoàn thành, đối phương đã không còn là mục tiêu công lược. 】

Dừng một chút, hệ thống không khỏi tò mò hỏi một câu: 【 Ký chủ, cô muốn làm gì? 】

An Cửu không trả lời nó, thời gian không nhiều lắm.

Nàng lại mở mắt, nhìn về phía Bùi Tịch. Hắn còn đang nhìn nàng, không hề chớp mắt, chưa bao giờ có một khắc lệch khỏi quỹ đạo, như là như vậy có thể cất nàng vào tròng mắt, từ nay về sau không bao giờ tách ra.

Không biết có phải hồi quang phản chiếu hay không, An Cửu cảm giác thân thể bỗng nhiên có sức lực.

Nàng kéo khóe miệng, trong ánh mắt sâu thẳm quyến luyến của nam nhân, nhẹ giọng gọi tên hắn.

"Bùi Tịch...... Ngươi cho rằng, lời ta vừa nói đều là thật chăng?"

Giữa khuôn mặt bình tĩnh của nam nhân, dần dần nổi lên gợn sóng.

An Cửu nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt nhìn hắn dần dần trở nên lạnh nhạt, không có một tia cảm xúc, cuối cùng chuyển thành chán ghét.

Hết thảy đều thay đổi, đều ở dưới mí mắt Bùi Tịch, hắn không bỏ qua chút nào.

"Đều là lừa ngươi."

Thiếu nữ nằm trên đệm chăn đỏ thẫm, mặt lớn bằng bàn tay trắng bệch như tờ giấy, không thấy màu sắc. Trên mặt lại mang theo khoái ý, không khống chế được tươi cười. Mắt đào hoa xinh đẹp cong thành trăng non, rõ ràng sắp chết, thần sắc của nàng, lại không thấy nửa phần sợ hãi.

"Ta đã sớm biết ngươi là Phi Y, ngươi cũng là Tiên Vô Mệnh, từ lúc bắt đầu ta đã biết."

Khóe mắt đuôi mày nàng còn quanh quẩn vẻ đau xót nhợt nhạt, đó là kịch độc đang phát tác, nhưng con ngươi đen nhánh kia, lại sáng ngời như sao, chứa đầy giảo hoạt, đắc ý cười.

"Ngươi tiếp cận ta, lợi dụng ta, muốn dùng ta để giải độc cho ngươi, lại nhiều lần làm nhục ta, lừa gạt ta, những chuyện ngươi làm, ta đều biết. Người tội ác chồng chất như ngươi, sao dám kỳ vọng có người yêu ngươi?"

Dưới cái nhìn chăm chú của An Cửu, biểu tình của nam nhân dần dần cứng đờ.

"Ta trước nay không yêu ngươi, ta cũng chưa bao giờ yêu ngươi, hết thảy đều là lừa ngươi. Ta không phải An Cửu chân chính, ta là một cô hồn của thế giới khác, ta đến nơi này chính là vì trừng phạt ngươi, hiện tại, ngươi yêu ta, về sau ngươi cũng đau đớn mất đi người mình yêu, mà ta hoàn thành nhiệm vụ, sắp trở lại thế giới của ta, không bao giờ trở lại."

Thiếu nữ nằm ở nơi đó, ánh mắt lại phảng phất bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống.

Thần sắc cao ngạo, chán ghét như vậy, tựa hồ hắn là thứ dơ bẩn nàng khinh thường, mà cuối cùng nàng sắp vất bỏ hắn.

Đều là giả sao?

Nàng không yêu hắn, chưa bao giờ yêu hắn?

Ngực đột nhiên vô cùng đau đớn, Bùi Tịch không ức chế được mà cong eo, khom sống lưng.

Trong đầu rầm rầm rung động, thế giới sụp đổ, đều không đủ để hình dung nội tâm hắn giờ phút này.

"Ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy, ngươi gϊếŧ nhiều người như vậy, sao còn dám khẩn cầu người khác yêu ngươi? Loại người như ngươi, chết cũng sẽ xuống địa ngục. Ta chết cũng không muốn chết cùng ngươi, ngươi hiểu không?"

Giọng thiếu nữ vẫn không ngừng truyền đến, nàng giống như thoải mái muốn đem hết thảy bất mãn giấu ở trong lòng nói ra, cũng không cần hắn đáp lại, chỉ lải nhải mà liệt kê chứng cứ phạm tội của hắn.

Mỗi một câu, mỗi một câu, đều giống như một con dao sắc bén cắt vào lòng hắn, đều là lăng trì đối với hắn.

Sao lại đau như vậy?

Còn đau hơn khi độc phát trăm ngàn lần, đau đến hắn cơ hồ không áp chế được gào rống trong cổ họng, cơ hồ hoài nghi trái tim trong l*иg ngực sắp vỡ vụn.

Đừng nói nữa, đừng nói nữa.

Hắn muốn nàng ngậm miệng, khiến nàng dừng lại, nhưng động cũng không động, môi cũng không mở ra.

Cả người như chìm vào đáy nước vô tận, hít thở không thông bao phủ tới, khiến hắn không thể nhúc nhích, không thể nói, không thể đưa ra một chút phản ứng.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng cười, nàng đắc ý, nàng khinh miệt.

Cõi lòng tan nát thành tro.

—————————————-

Tác giả có chuyện nói:

Ngược không?

Editor có lời muốn nói:

99 tuy lí trí, nhưng cũng lí trí một cách vô tình. Nhưng xét về nhân quả, thì Tịch điên cũng khá xứng đáng nhận kết quả như vậy.