Chương 116: Vị hôn thê của Bùi thần y

Dược Vương Cốc thật sự là nơi ngăn cách với thế nhân, sáng sớm An Cửu tỉnh lại, liền có thể ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng từ ngoài phòng vào, cửa sổ không biết mở một nửa từ lúc nào, trên mặt bàn trước cửa sổ bày một cành hoa cắm trong bình sứ trắng, gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, hoà lẫn từng đợt khói nhẹ như sương trắng, hít sâu một hơi thấm vào ruột gan.

Thục trung vốn là thung lũng, bầu trời quanh năm bao phủ u ám, không thấy ánh mặt trời. Dược Vương Cốc càng là thung lũng trong thung lũng, nơi khác mùa hè cực nóng, khí hậu trong cốc vẫn ấm áp như cuối xuân.

Tuy nhiên nơi như này thích hợp gieo trồng thực vật nhất, từ trước đến nay cảm thụ lớn nhất khi An Cửu đến Dược Vương Cốc, đó là phát hiện nơi này nở rất nhiều hoa.

Bên ngoài ngôi nhà nàng ở, hoa nở nhiều hơn, toàn bộ phòng ốc đều như là ngâm mình trong biển hoa.

Ban đầu nàng còn lo lắng vấn đề về rắn và muỗi, hỏi qua Bùi Tịch mới biết được, hoa cỏ ngoài phòng hơn phân nửa đều là dược liệu, sẽ xua đuổi muỗi, nàng lúc này mới thoáng an tâm.

An Cửu chậm rãi từ trên giường đứng dậy, còn chưa xuống giường, ngoài cửa liền có một người đi đến.

Nam tử áo trắng tóc đen, trường thân ngọc lập*, trên người mặc áo bào trắng không sạch sẽ giống trong ấn tượng, vạt áo cuốn vào nhau, tay áo dài dính lác đác vết màu xanh đậm của nước cỏ.

* Trường thân ngọc lập: thường được dùng để miêu ta dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ của người con trai

An Cửu vừa thấy liền biết, hắn là vừa đi ruộng thuốc hái thuốc về.

Dược Vương Cốc tất nhiên có ruộng thuốc rộng lớn, rất nhiều thảo dược khá trân quý, Bùi Tịch không yên tâm để tôi tớ làm, liền tự mình đi chăm sóc.

Nam nhân từng bước đi về phía nàng, còn chưa tới trước người, mùi thuốc tươi mát lại hơi hơi đắng liền xâm nhập tới, giống như một tấm lưới vô hình, bao vây thiếu nữ trên giường.

An Cửu giương mắt nhìn hắn tới gần, chờ hắn ngồi xuống mép giường, nắm lấy chân nàng, nàng theo bản năng rụt chân.

"Tay có chút lạnh." Nàng nói.

"Vừa đi xem ruộng thuốc." Bùi Tịch nhẹ giọng nói, thu hồi tay, chà xát hai lòng bàn tay vào nhau, chà đến khi ấm áp, mới lần nữa cầm chân trắng nõn của thiếu nữ xỏ vào giày.

Mỗi lần An Cửu thấy hắn như vậy, đều cảm giác mình là chủ nô sử dụng nô ɭệ.

Nàng tuy kiều quý, nhưng cũng không kiều quý đến mức cần người hỗ trợ đeo giày.

Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, hắn liền chậm rãi xử lý hết thảy việc của nàng, nàng vừa tỉnh hắn sẽ đúng giờ xuất hiện, sau đó tự nhiên đeo giày cho nàng, chải đầu, chuẩn bị rửa mặt, hầu hạ ăn cơm.

An Cửu hoài nghi, có phải Bùi Tịch chưa bao giờ yêu đương không?

Yêu đương là cẩn thận tỉ mỉ hầu hạ đối phương sao?

Chẳng lẽ trước đây, hắn hầu hạ nàng còn chưa đủ? Hoặc là, hắn cho rằng nàng đã từng hành hạ hắn đều là biểu hiện cho tình yêu?

"Bùi Tịch, đó là hoa gì?"

An Cửu chỉ vào đóa hoa trắng trên cửa sổ.

Bùi Tịch quay đầu nhìn thoáng qua, ôn tồn nói: "Là mộc phù dung, hoa và lá có thể làm thuốc, giúp thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng bài mủ......"

Lời còn chưa dứt, liền đột nhiên im bặt.

Chỉ vì thiếu nữ trên giường hơi cúi người, cúi đầu hôn khóe môi hắn.

Bùi Tịch tức khắc không nhúc nhích, phảng phất cứng đờ thành một pho tượng, đầu cũng không dám quay lại, chỉ có thể cảm thụ được khóe môi ướt nóng, lan một chút, lan đến cánh môi, thiếu nữ nhẹ nhàng mở miệng cắn hắn, trên môi vừa nóng vừa tê, giống có vô số con kiến đang bò.

"Nàng......" Hắn hơi hé môi, muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không nên lời.

Giống con rắn nhỏ chui vào kẽ hở giữa hai hàm răng, mang theo một mùi hương khó tả, trước mắt Bùi Tịch cơ hồ bắt đầu choáng váng, con rắn nhỏ kia tò mò trêu đùa hắn, hắn cũng không đáp lại, con rắn nhỏ không thú vị muốn rời khỏi, lúc này hắn mới bừng tỉnh, như mãnh thú thức tỉnh, nhanh chóng đuổi theo.

An Cửu nâng mắt, nhìn khóe mắt nam nhân đỏ lên, đáy mắt hiện lên một tia ý cười lướt qua.

Người này còn diễn ngây thơ với nàng, những chuyện lúc trước dùng thân phận Phi Y đối với nàng, hiện tại phủ thêm lớp da của Bùi Tịch, liền bắt đầu làm bộ làm tịch.

Kết quả còn không phải nàng khıêυ khí©h một chút, hắn lập tức hiện nguyên hình sao?

Nụ hôn này bọn họ dành cho nhau từ khi sáng tỏ tâm ý của đối phương tới nay, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật.

An Cửu ngược lại không nhiều cảm giác lắm, chỉ là đầu lưỡi có chút tê, thời điểm ăn bữa sáng bị bỏng cũng không còn.

Bùi Tịch phản ứng lại rất lớn, sau khi nói xong khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, đuôi mắt cũng đỏ ửng, lông mi không kìm được run rẩy, ánh mắt nhìn nàng cơ hồ có thể chảy ra nước.

An Cửu chịu không nổi ánh mắt này của hắn, mỗi lần nhìn đều cảm giác mình là tra nữ lừa gạt trái tim người ta.

Cơm nước xong nàng liền thúc giục hắn: "Không phải chàng muốn đi chữa bệnh cho người ta sao? Đừng để người ta chờ lâu."

Đại khái là nhân thiết "Thích người tốt" của An Cửu được lập ra quá ổn, gần đây Bùi Tịch vẫn luôn cố gắng diễn người tốt trước mặt nàng, cho dù An Cửu mắt thường cũng có thể nhìn ra, hắn kỳ thật muốn ở bên cạnh nàng.

An Cửu vẫn lãnh khốc vô tình đuổi hắn ra ngoài.

Ai bảo nàng thích Bùi thần y tế thế cứu nhân chứ?

Sau khi Bùi Tịch rời đi, An Cửu liền bảo tỳ nữ hầu hạ nàng đi dạo trong cốc, tới Dược Vương Cốc gần mười ngày, nàng vẫn luôn như vậy, Bùi Tịch đại khái phân phó xuống, bất kỳ chỗ nào trong cốc đều rộng mở cho nàng, cho nên nơi nào nàng cũng có thể đi.

Dược Vương Cốc truyền thừa cũng gần trăm năm, trong cốc xây rất nhiều sân, trong đó đa số đều là xây cho người bệnh tới tìm thầy trị bệnh hỏi thuốc, rất nhiều người bệnh không phải một sớm một chiều là có thể chữa khỏi, mỗi ngày phải khám và chữa bệnh, lúc này bọn họ sẽ tìm một nơi xây nhà ở trong cốc.

Chờ đến khi hết bệnh rồi rời đi, phòng sẽ giữ lại, chờ người bệnh sau vào ở.

Phòng ở đủ loại kiểu dáng, có lầu các, có tiểu trúc*, có viện lớn, có thanh cư*. Có tráng lệ huy hoàng, có lịch sự tao nhã, có đơn sơ, có độc đáo.

* Tiểu trúc: nhà nhỏ xinh xắn

* Thanh cư: Thường được sử dụng để mô tả những ngôi nhà lớn có sân

Rất nhiều người đến ở, An Cửu ngẫu nhiên sẽ gặp được người bệnh đang tản bộ, thị nữ sẽ tới nói nàng là hôn thê của cốc chủ, An Cửu lập tức có thể nhận được khen ngợi đầy miệng.

Đi dạo đến điểm cuối, An Cửu thấy một tiểu viện Giang Nam.

Tường trắng ngói đen cửa hiên màu son, ngoài tiểu viện có một rừng đào, hoa đào sớm đã tàn, trên cây kết rất nhiều quả đào, phần lớn đã chín nhưng lại chưa hái, đào chín rụng khắp mặt đất, trong không khí lan tràn mùi quả ngọt thanh.

"Nhiều quả đào như vậy, hôm nay liền hái đào đi!" An Cửu phân phó thị nữ đi lấy rổ tới.

Nàng chờ một mình trong rừng đào, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng ho khan mơ hồ.

An Cửu quay đầu lại, liền nhìn thấy một mỹ nhân bệnh như Tây Tử thắng tam phần*.

* Bệnh như Tây Tử thắng tam phần: một câu thơ trong bài Tán Lâm Đại Ngọc (Khen Lâm Đại Ngọc), nằm trong hồi 3 của Hồng lâu mộng, dịch nghĩa là Bệnh so Tây Tử trội vài phân, Tây Tử còn là một tên gọi khác của Tây Thi

Thân hình nữ tử mảnh khảnh yếu đuối, gò má trắng không thấy chút huyết sắc, màu môi tái nhợt, đôi mắt đẹp hàm chứa chút thủy quang, mày đẹp nhíu lại, khóe mắt đuôi mày quanh quẩn bệnh khí nồng đậm.

Nữ tử tựa hồ nhận ra An Cửu, nhẹ nhàng ho hai tiếng, nói: "Vị này chính là An cô nương?"

An Cửu gật đầu, "Là ta, cô biết ta?"

Nữ tử nói: "An cô nương là vị hôn thê của Bùi thần y, sao ta có thể không biết chứ? Người bệnh trong cốc, chỉ cần biết Bùi thần y, sẽ biết ngài ấy có vị hôn thê."

An Cửu không dấu vết nhíu mày.

Lời này nghe thì không có vấn đề gì, chỉ là ngữ khí khi nữ tử nói, mang theo chút âm dương quái khí.

Nàng nhìn nữ tử, nhàn nhạt hỏi: "Cô là ai?"

Nữ tử hơi cong gối, nhỏ giọng nói: "Ta họ Ôn, tên Nguyệt Linh, gia phụ chính là chưởng môn môn Thanh Phong."

"Hoá ra là cô." An Cửu bừng tỉnh nói.

Ôn Nguyệt Linh vẻ mặt hiện lên một tia vui mừng nhỏ đến không thể phát hiện, gò má tái nhợt cũng nổi lên một chút ửng hồng: "An cô nương cũng từng nghe nói về ta sao?"

Trước khi Ôn Nguyệt Linh đến Dược Vương Cốc, chưa từng ra khỏi cửa, càng chưa thấy qua mấy người, thường tiếp xúc nhất, chính là vị Bùi thần y mỗi ngày tới khám và chữa bệnh cho nàng ta.

Trị liệu từng ngày, nàng ta dần dần có thể xuống giường, có thể đi lại một chút, không hề giống như trước, cả ngày triền miên trên giường bệnh, chỉ có một chút si vọng với một chút ánh mặt trời qua cửa sổ.

Nam tử bạch y lả lướt, ôn nhuận như ngọc, thân thể cũng chậm rãi bình phục, dần dần đi vào trái tim nàng ta.

Thích Bùi Tịch, thật sự là một chuyện quá đơn giản.

Ôn Nguyệt Linh bệnh từ trong bụng mẹ, đến 18 tuổi, nàng ta chưa từng gặp người ngoài, càng chưa từng tiếp xúc với nam tử, chỉ vì rất nhiều đại phu nói, bệnh này của nàng ta sống không quá hai mươi.

Hiện giờ Bùi thần y cứu nàng, liền như thiên thần, cho nàng ta sinh mệnh mới, sao nàng ta có thể không thích hắn chứ?

Huống chi, hắn lại tuấn mỹ như vậy, một thân bạch y sáng tỏ như trăng, luôn ôn nhu lại kiên nhẫn, Ôn Nguyệt Linh từng tự ti về thần sắc bệnh tật, nhưng hắn không ghét bỏ bộ dáng nàng ta, đối với nàng ta trước sau ôn hòa thủ lễ.

Nhưng thân thể dần dần tốt lên, nàng ta bắt đầu có thể ra ngoài, Ôn Nguyệt Linh đột nhiên nghe được một tin dữ.

Hoá ra, Bùi thần y có vị hôn thê.

Nàng ta vốn không tin, nhưng một lần Bùi thần y tới chữa bệnh cho nàng ta, nàng ta lấy hết can đảm hỏi hắn, lại không ngờ vị nam tử luôn trầm ổn đạm nhiên trong mắt người ngoài, vậy mà lộ ra gương mặt tươi cười cực kỳ xán lạn, chắc chắn nói với nàng ta, hắn đích xác có vị hôn thê.

Tình yêu của hắn với vị hôn thê rõ như ban ngày, Ôn Nguyệt Linh từ người bệnh khác mà biết được, Bùi thần y thường xuyên cùng người ta nói về vị hôn thê của hắn.

Chính vì hắn thường nói đến, nên toàn bộ cốc mới biết được chuyện tốt của hắn.

Từ điểm này có thể nhìn ra, hắn có bao nhiêu yêu nàng.

Ôn Nguyệt Linh không khống chế được ghen ghét, nàng vô số lần nghĩ, nữ tử Bùi thần y thích sẽ như thế nào? Nàng xinh đẹp không? Nàng có chỗ nào độc đáo? Nàng có tài đức gì có thể khiến Bùi thần y chung tình như thế?

Thẳng đến khi nàng ta gặp được vị An cô nương này.

Vừa thấy, Ôn Nguyệt Linh càng cảm thấy ghen ghét.

Không yếu đuối bệnh tật giống nàng ta, An Cửu khỏe mạnh sắc mặt hồng nhuận, nàng hơi nâng cằm đứng ở nơi đó, váy đỏ lộng lẫy như lửa, quanh thân đều là kiêu ngạo và khoẻ mạnh.

Ôn Nguyệt Linh không thể tưởng được, sao Bùi thần y lại thích một nữ tử như vậy chứ?

An Cửu vừa thấy liền không phải nữ nhân hiền lương ôn nhu, mà là thiên kim cao cao tại thượng, cưới nữ tử như vậy vào cửa, sao có thể giúp hôn phu lo liệu việc nhà?

Đừng nói bảo nàng giúp người ta, sợ không phải muốn người ta tới giúp nàng.

Đặc biệt nghe thấy lời An Cửu nói, nội tâm Ôn Nguyệt Linh không ngăn được sinh ra một kinh hỉ cùng chờ đợi nho nhỏ. Chẳng lẽ, Bùi thần y ở trước mặt An cô nương nhắc tới nàng ta?

Nếu không ai còn biết tên nàng ta là Ôn Nguyệt Linh chứ?

Quả nhiên, nghe nàng ta hỏi như vậy, thần sắc nữ tử áo đỏ trước mặt thay đổi, ánh mắt của nàng trở nên có chút kỳ quái, Ôn Nguyệt Linh nhìn không hiểu, lại nghe thấy nàng nói: "Bùi Tịch có nhắc qua."

Sắc mặt Ôn Nguyệt Linh càng thêm hồng nhuận, nhịn không được hỏi: "Không biết Bùi thần y nhắc về ta thế nào?"

An Cửu nhìn biểu tình có vẻ chờ mong của nữ tử, khẽ cười, nói: "Chàng nói với ta, cô sống không quá hai mươi tuổi, rất giống chàng."

Ôn Nguyệt Linh ngây ngẩn cả người: "Giống cái gì?"

Sao nàng ta nghe không hiểu?

An Cửu cười: "Cô không biết sao? Bùi Tịch cũng sống không quá hai mươi tuổi nha, nhìn thấy cô cảm giác đồng bệnh tương liên, liền nhắc qua."

Ngay sau đó, nàng liền thấy đỏ ửng trên mặt Ôn Nguyệt Linh rút đi.

Dựng sào thấy bóng*, hiệu quả lộ rõ.

* Dựng sào thấy bóng: dựng cây sào dưới ánh nắng mặt trời, có thể thấy ngay bóng của cây sào thẳng hay nghiêng, nghĩa bóng là hiệu quả nhanh chóng

——————————-

Tác giả có chuyện nói:

99: Ta là đang cứu cô đó muội muội ~