Chương 114: Chưa bao giờ có một khắc thu hồi ánh mắt

Từ miệng Lâm Thanh Nghiên biết được bọn họ sắp đến Cửu Phương Thành, đề nghị này còn là Bùi Tịch nói ra, An Cửu thực sự sửng sốt hồi lâu.

Nàng không nhịn được lặng lẽ nhìn về phía Bùi Tịch.

Tầm mắt vừa chuyển qua, đã bị đối phương bắt gặp, trên mặt công tử bạch y theo bản năng giương lên nụ cười ấm áp.

Là ý cười phát ra từ nội tâm, chứ không phải từ mặt nạ giả dối như trước.

An Cửu bất động thanh sắc quay mặt đi, thần sắc bình tĩnh, trong lòng lại không bình tĩnh.

Hắn giống như thay đổi rất nhiều.

Không hề lãnh khốc chết lặng như trước, không hề hận đời, không hề muốn khống chế võ lâm, không hề để ý bất kì thứ gì khác, thậm chí không hề chú ý thân thể mình —— thậm chí không hề nóng lòng giải độc.

Trong mắt hắn, tựa hồ chỉ còn sự tồn tại của nàng, chỉ thấy được nàng.

An Cửu thực sự sợ hãi.

Lý do sợ hãi nàng rất rõ.

An Cửu tự nhận không phải người tốt, nhưng cũng không phải người xấu. Nếu dùng từ hiện đại hình dung, nàng đại khái chính là kiểu khéo léo ích kỷ, hết thảy lựa chọn xuất phát từ ích lợi của bản thân, đạo đức thấp hèn, thiếu sự đồng tình và đồng cảm.

Nhưng điều này cũng không đại biểu, nàng sẽ vô duyên vô cớ đi tổn thương một người.

Trước đó, nàng lừa gạt Bùi Tịch, dùng hết tâm kế thủ đoạn đi công lược hắn, nhưng chưa từng có nửa phần cảm giác tội lỗi.

Bởi vì khi đó Bùi Tịch, coi nàng như thuốc giải độc, đồng thời có mưu đồ gây rối với nàng.

Nói đến cùng, bọn họ là lừa gạt nhau, hơn nữa hắn ác hơn, muốn mạng nàng.

Nàng cần gì phải bùng nổ tâm thánh mẫu, đi đau lòng hắn thương hại hắn, cảm thấy áy náy chứ? Nàng không muốn sống nữa sao?

Xuyên sách mà đến, An Cửu trước sau vẫn duy trì mười phần lý tính và bình tĩnh, chưa bao giờ có một khắc vì "Phản diện" yêu mà rung động.

Từ lúc bắt đầu, hắn mang theo mục đích hiểm ác tiếp cận nàng, cho dù độ hảo cảm đạt 85, vẫn muốn gϊếŧ nàng.

Chỉ là An Cửu không nghĩ tới...... sau khi hảo cảm của Bùi Tịch đạt 95, vậy mà từ bỏ dùng nàng giải độc.

Từ giờ khắc hắn từ bỏ, trong lòng An Cửu, sự lừa dối vốn ngang nhau này, liền trở nên không bình đẳng.

An Cửu có thể nhìn ra, hắn thật sự yêu nàng, tình yêu này cực kỳ thuần túy, lại khiến nàng cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lưng như kim chích, đứng ngồi không yên.

"Ta thật sự không thể tưởng được, đầu óc hắn hư rồi sao? Vì sao lại từ bỏ gϊếŧ ta! Hắn không muốn sống nữa à! Hắn không phải boss phản diện máu lạnh vô tình sao! Vì cái gì muốn biến thành não yêu đương!"

Nội tâm An Cửu hò hét.

【 Đây không phải càng có lợi cho cô làm nhiệm vụ sao? Cô có nhiều thời gian hơn, ký chủ. 】

"Ta biết, chỉ là, chỉ là...... Haiz!"

An Cửu có thể lãnh khốc với kẻ lừa đảo, nhưng đối với người trong mắt trong tim đều là nàng, nàng không có cách nào không có cảm giác tội lỗi.

Mặc dù trong lòng nàng biết rõ, Bùi Tịch là người xấu, là phản diện, làm không biết bao nhiêu chuyện ác, trên tay dính không biết bao nhiêu máu tươi, lúc trước lừa gạt nàng muốn mạng nàng cũng không thể tha thứ.

Nhưng...... Ai có thể đối mặt với một tình yêu chân thành tha thiết đến mức tận cùng, mà thờ ơ chứ?

An Cửu không thể từ bỏ về nhà.

Cho nên, nàng chỉ có thể cố nén sợ hãi ở đáy lòng, tiếp tục diễn tiết mục lưỡng tình tương duyệt với hắn.

Chỉ là thỉnh thoảng nàng có chút khó có thể tiến vào trạng thái, vẫn dùng thái độ như trước đối đãi với hắn, thậm chí không khống chế được mà kiêu căng tùy hứng, vênh mặt hất hàm sai khiến.

Bùi Tịch lại trước sau như một, bất luận khi nào nàng nhìn hắn, hắn vĩnh viễn đều dùng một đôi mắt ôn nhu nhìn nàng chăm chú, đáp lại nàng.

Hắn không cầu bất cứ thứ gì, không cần nàng thân thiết hơn với hắn, không cần nàng cho hắn danh phận, cũng không hỏi nàng bất kì vấn đề gì.

Tựa hồ, chỉ cần biết rằng nàng yêu hắn, hắn liền vô cùng thỏa mãn.

An Cửu sợ hãi không biết như thế nào cho phải.

【 Ký chủ, cô có khuynh hướng lảng tránh không muốn tiếp nhận đúng không? 】

Âm thanh điện tử của hệ thống phát ra trong óc, An Cửu sửng sốt một lúc, mím môi: "...... Có lẽ thế."

Ảnh hưởng của cha mẹ với con cái rất lớn, An Cửu cũng không phủ nhận nhân cách của mình phần lớn được đắp nặn từ chính cha mẹ. Có lẽ hôn nhân của cha mẹ thất bại khiến nàng không tin vào tình cảm, cũng bắt đầu sợ hãi tình yêu mãnh liệt như vậy.

Nàng vốn tưởng rằng, Bùi Tịch và nàng là cùng một loại người.

Hiện tại xem ra, bọn họ vẫn có điểm khác.

Bùi Tịch sẽ được tình yêu cứu rỗi.

Mà An Cửu, nàng chỉ muốn thoát ra.

Xe ngựa đến Cửu Phương Thành đã chạng vạng, hôm nay thời tiết đẹp, mặt trời chiều ngả về tây, ráng đỏ bao phủ bầu trời, An Cửu ghé vào cửa sổ xe thưởng thức phong cảnh bên ngoài, lại bị nữ tử cúi đầu đi ở trên đường hấp dẫn lực chú ý.

"Chu Ngọc Như!" Nàng vẫy cánh tay, hô lên phía đối phương.

Nữ tử ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt chạm đến khuôn mặt An Cửu, hơi gật đầu cười: "An tiểu thư."

Trên đường đi gặp người quen, An Cửu thấy một mình nàng ta, liền gọi nàng ta lên xe đi nhờ một đoạn đường.

Chu Ngọc Như cũng không từ chối, lên xe ngựa.

Khi bước vào xe ngựa thấy trong xe còn có vị công tử bạch y trẻ tuổi tuấn mỹ ngồi, bước chân của Chu Ngọc Như dừng một chút, hỏi: "Không biết vị này là?"

An Cửu cười nói: "Đây là Bùi thần y Bùi công tử, bạn đồng hành cùng chúng ta."

Cái khác lại không nói nhiều.

Bùi Tịch cười nhạt ngước mắt nhìn nàng một cái, vẻ mặt không hề oán hận. Hắn không nói tiếng nào ngồi một bên, săn sóc duỗi tay châm trà cho hai người, lại tinh tế lột hạt dưa cho An Cửu.

Đốt ngón tay thon dài kia, xương cốt cũng đẹp, kể cả dùng để lột hạt dưa, vô cùng cảnh đẹp ý vui.

Chu Ngọc Như vừa thấy, sao còn có thể chưa hiểu, không khỏi cười nói: "Xem ra An tiểu thư sắp có chuyện tốt? Không biết lúc này tới Cửu Phương Thành là vì chuyện gì?"

"Vẫn còn sớm." An Cửu thuận miệng nói có lệ, ngược lại trả lời vấn đề thứ hai: "Đi ngang qua thuận tiện đến gặp người thân, lại đi xem Ám Trang xử lý như thế nào, vừa vặn gặp được cô, cô có biết tin tức hiện giờ về Ám Trang không?"

Chu Ngọc Như nói: "An tiểu thư hỏi đúng người rồi, ta vẫn luôn hỏi thăm, Ám Trang hiện giờ đã hoàn toàn bị huỷ hoại, hang động ban đầu đều bị quan phủ dẫn người tới lấp, vị lão gia huyện quan kia, còn có quận thủ quận Thanh Dương sớm đã vào nhà lao, tháng trước đã bị chém đầu."

An Cửu nghe vậy, cũng nhịn không được mà cao hứng, hỏi: "Vậy mọi người thì sao?"

Chu Ngọc Như nói: "Ta hỏng thanh danh, nhưng phụ thân đệ đệ trong nhà đều không ngại, còn nói muốn nuôi ta đến già. Ta không muốn gây trở ngại đệ đệ kết thân, liền cùng nhóm tỷ muội lúc trước ở tú trang, thỉnh thoảng về nhà vấn an bọn họ."

Nói xong, Chu Ngọc Như mở tay nải, lấy điểm tâm từ bên trong ra: "Cô nhìn xem, đây đều là trong nhà chuẩn bị, bảo ta mang về ăn cùng các tỷ muội."

Khi nói lời này, giọng của nàng ta là ghét bỏ, trên mặt lại mang theo ý cười thỏa mãn.

Có thể nhìn ra, Chu Ngọc Như hiện giờ sống không tồi, tâm tình thoải mái cuộc sống mỹ mãn, lại không ưu sầu.

"Đúng rồi An tiểu thư, còn phải cảm tạ cô lúc trước trợ giúp, đệ đệ ta hiện giờ đã trúng cử, làm huyện quan ở trong thành. Còn những cô nương kia, họ biết là cô cứu họ, đều muốn gặp mặt cảm ơn cô, cô xem khi nào rảnh, liền tới tú trang làm khách, chúng ta cùng tiếp đãi cô."

Dừng một chút, lại bỡn cợt cười nói: "Còn có bạn của cô."

An Cửu nghe vậy, nhìn thoáng qua Bùi Tịch an an tĩnh tĩnh, lắc đầu nói: "Vẫn là không nên, chờ có cơ hội ta đi gặp các cô."

Bùi Tịch là nam tử, những nữ tử đó trải qua chuyện như vậy, đối với nam tử khẳng định có bóng ma, vẫn là không nên dẫn theo.

Nghe nàng nói vậy, Chu Ngọc Như ngược lại không bất ngờ, Bùi Tịch sâu kín nhìn An Cửu một cái, giống nàng dâu bị ủy khuất nhưng lại không dám nói.

An Cửu chỉ coi như không nhìn thấy.

Hàn huyên xong, Chu Ngọc Như nửa đường liền xuống xe.

Bùi Tịch an tĩnh như gà cuối cùng mở miệng: "Lúc trước nàng đã cứu nữ nhân đó?"

An Cửu gật đầu, giống như tùy ý nói: "Đúng vậy, thấy họ rất đáng thương, ta lại có tiền, liền tùy tiện giúp một phen, đều là việc nhỏ."

Sau đó lại nói, "Ám Trang bị phá huỷ hoàn toàn, vậy ta an tâm rồi, lúc trước còn sợ sẽ có người tiếp tục mở Ám Trang, chỗ như vậy không nên tồn tại, còn có quận thủ kia, chết chưa hết tội! Chém đầu vẫn quá nhẹ cho hắn, hắn hại nhiều người như vậy, nên lăng trì xử tử!"

Khi nàng nói lòng đầy căm phẫn, nam nhân bên cạnh nghe lại lơ đãng nuốt nước bọt, ho nhẹ một tiếng: "Nàng nói rất đúng."

An Cửu quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói với hắn: "Chàng ngàn vạn lần đừng làm chuyện xấu, ta ghét nhất người làm chuyện xấu."

Bùi Tịch ôn hòa cười cười: "Sao có thể chứ?"

Hắn ngoài miệng nói vậy, sau lưng lại toát một thân mồ hôi lạnh.

Bùi Tịch sớm phát hiện, An Cửu thích người chính trực, ví dụ như Hạ Tử Kình kiếp trước, Phi Y ban đầu ngụy trang thành hiệp sĩ chính nghĩa, cùng với thần y Bùi Tịch trị bệnh cứu người.

Càng hiểu nàng, hắn càng cảm giác, trước kia hiểu lầm nàng quá nhiều.

An Cửu tuy kiêu căng, nhưng là vì được nuông chiều từ bé, bản tính nàng chưa bao giờ xấu, thậm chí sẽ trợ giúp người xưa nay không quen biết.

Một người ghét cái ác như kẻ thù như vậy, nếu biết được những chuyện hắn từng làm, nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, cũng sẽ không yêu hắn nữa.

Chỉ là suy nghĩ đơn giản, sắc mặt Bùi Tịch liền tái nhợt, lòng sợ hãi.

"Sao mặt chàng lại trắng như thế, không thoải mái sao?"

Thiếu nữ bỗng nhiên cúi người tới, vươn tay mềm mại trắng nõn, nhẹ nhàng chạm vào trán hắn, mắt đào hoa trong trẻo sâu thẳm đầy lo lắng.

Bùi Tịch nhẹ nhàng rũ mắt, lông mi dài hạ xuống, ánh mắt mềm mại như hồ nước nhộn nhạo.

Môi mỏng nhợt nhạt cơ hồ không nhìn ra màu sắc gợi lên một độ cung, hắn giơ tay cẩn thận nắm lấy tay thiếu nữ, đầu ngón tay hắn lạnh lẽo không có độ ấm, tay nàng lại ấm áp dễ chịu giống bếp lò.

Chỉ đυ.ng nhẹ vào, ấm áp liền theo ngón tay chảy về phía l*иg ngực, khiến hắn sinh ra hạnh phúc cùng thỏa mãn.

Nàng không tránh thoát.

Bùi Tịch quý trọng nắm lấy tay nhỏ kia, tâm tình cơ hồ thấp thỏm, hắn dùng lực rất nhẹ, chỉ sợ mạnh một chút nàng sẽ rút ra.

"Không phải không thoải mái, thân thể ta rất tốt." Hắn thấp giọng nói.

"Gạt người, sắc mặt chàng rõ ràng rất xấu." Thiếu nữ nói như vậy, tay lại không rút ra, tùy ý để hắn nắm, tai giấu trong tóc đen, mơ hồ có chút đỏ lên.

"Nếu chàng không thoải mái nhớ nói với ta, ta không muốn làm quả phụ sớm đâu." Cái miệng nhỏ hồng nhuận của nàng cong lên, như đang oán giận, nhưng thanh âm lại thanh thúy dịu dàng, rơi vào tai Bùi Tịch như làm nũng, "Chàng có nghe không?"

"Nghe rồi."

Nam nhân thấp giọng trả lời, tiếng nói khàn khàn.

Cặp mắt kia nhìn chăm chăm thiếu nữ không có một khắc lệch khỏi quỹ đạo, sâu thẳm yên tĩnh, như ánh trăng sáng tỏ.

Bị hắn nhìn như vậy, An Cửu nhịn không được quay mặt đi, tránh tầm mắt hắn.

"Chàng đừng nhìn ta như vậy." Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.

"...... Được rồi."

Nhưng bàn tay nắm tay An Cửu dần dần không an phận, đầu ngón tay hơi lạnh chậm rãi quấn lấy đầu ngón tay nàng, năm ngón tay từng chút từng chút đan vào kẽ ngón tay nàng, dần dần biến thành năm ngón tay đan nhau.

"Chàng......"

An Cửu có chút không được tự nhiên muốn rút tay về, vừa di chuyển, nhưng lại đối diện với cặp mắt sâu thẳm cơ hồ muốn nhấn chìm người.

Từ đầu đến cuối, hắn đều nhìn nàng.

Chưa bao giờ có một khắc thu hồi ánh mắt.

Ngực An Cửu vừa phồng lên, giống như kim đâm, trong nháy mắt tiêu tán.

———————————-

Tác giả có chuyện nói:

Đây là Cửu Cửu động tâm! Đại tiểu thư chỉ bị tình yêu mãnh liệt thu phục, không có gì khác!

Editor có lời muốn nói:

Tận hưởng mấy chương ngọt, sắp đến đoạn ngược Bùi cẩu rồi~